Không dễ để Cesare Prandelli thay đổi Italia từ chỉ biết phòng ngự phản công thành đội bóng luôn tấn công chủ động. Nên nếu ông rời đội tuyển sau World Cup 2014 mà Italia đánh mất phong cách ấy, họ sẽ đi một bước lùi lịch sử. Những ngày qua, chuyện tìm người kế nhiệm HLV Prandelli sau World Cup 2014 được nhắc đến rất nhiều. Điều đáng lo ngại nhất là công trình Prandelli đã xây sẽ bị bỏ hoang.
Tấn công khi “nghèo khổ”
Phòng ngự không có gì xấu, và về bản chất, nó là nền tảng của mọi đội bóng. Nhưng với Italia, suy nghĩ “0-0 là một tỉ số đẹp” đã kìm hãm họ ở hai khía cạnh: tự cô lập mình trước thế giới bóng đá đang đổi thay từng ngày và tạo nên một Serie A ngày càng kém thu hút. Thất bại của Lippi tại World Cup 2010 là cái giá phải trả cho sự bảo thủ.
Prandelli giúp Italia đá tấn công cởi mở hơn |
Với Cesare Prandelli, ông “cảm nhận được ưu điểm của đội bóng” và “Italia có tiềm lực để tấn công”. Trong 3 năm, Pradelli biến Ý thành một trong những đội tuyển tấn công đẹp mắt nhất châu Âu. Andres Iniesta, một tiền vệ tấn công bậc thầy, sau vài lần giáp mặt Italia nhận xét: “Nếu ai nói Italia chỉ biết phòng ngự, họ đã nhầm. Người Ý biết tấn công đẹp mắt”.
Trong 3 lần gần nhất gặp Tây Ban Nha, Italia đều tiếp cận trận đấu rất chủ động. Họ dâng đội hình để có bàn dẫn trước tại vòng bảng EURO 2012. Họ đá cởi mở đến ngây thơ, để thua 0-4 ở chung kết kỳ giải ấy, và ấn tượng nhất, khiến TBN “sống dở chết dở” suốt 120 phút bán kết Confederations Cup 2013.
Lối chơi của tuyển Ý tạo ra làn gió mới thổi vào sự bức bách của nền bóng đá đang suy thoái đến độ sắp bị Ligue 1 vượt mặt. Juventus của Antonio Conte, Fiorentina của Vicenzo Montello, Roma của Zeman rồi Andreazzoli... đều chọn tấn công làm đường đi, kéo theo sự nổi lên của một loạt tiền đạo trẻ người Ý.
Ba mùa gần nhất, số bàn thắng tại Serie A tăng từ 955, 972 đến 1003. Chỉ sau 2 vòng mùa này, có 65 bàn được ghi, và trung bình vòng 2 có 4,3 bàn/trận, con số cao nhất từ mùa 2004-05. Ba năm này là khoảng thời gian Prandelli làm HLV tuyển Ý, và chắc chắn, đó không phải sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Người Ý có thể đá tấn công
Dino Zoff, Azeglio Vicini và Heleno Herrera khai sinh ra những ngôi sao phòng ngự như Claudio Gentile, Franco Baresi, Paolo Maldini và Alessandro Costacurta, nhưng bóng đá đã thay đổi. Các trận đấu quyết liệt hơn, libero gần như bị khai tử, chiến thuật bóng đá được cập nhật từng ngày, và chẳng khó tìm ra cách khắc chế một cách chơi.
Người Ý đã chủ động tháo chiếc then cửa để đón làn gió cách tân. Serie A bớt khô khan hơn. Các ngôi sao tấn công châu Âu như Tevez, Higuain, Llorente, Gomez… đã tìm về đây. Sự sôi động mỗi tuần của Serie A cổ vũ ngược lại đội tuyển, sau khi đội tuyển tạo động lực lớn cho nền bóng đá từ EURO 2012.
Tuyển Đức lỳ lợm ngày nào đã thay đổi, và người Đức đang hưởng quả ngọt từ dự án biến Bundesliga trở nên “mở” hơn. Dự án ấy được lấy cảm hứng từ chính thành công của tuyển Đức tại World Cup 2006 với Klinsmann. Italia đi theo con đường tương tự, xuất phát sau người Đức 4 năm, nhưng đã đánh bại Đức bằng cả phòng ngự chiều sâu lẫn tấn công tại EURO 2012. Nên như Prandelli nói, “đội tuyển đủ tiềm lực để tấn công”.
Một khi người Ý đã biết cách biến Catenaccio thành của mình (“nhập khẩu” từ Thụy Sĩ), rồi tự mình dẹp bỏ nó nhờ tư duy của Arrigo Sacchi trong quá khứ, thì thời đại này, họ cũng có thể làm một cuộc cách mạng tương tự. Tấn công không có nghĩa là không phòng ngự. Phòng ngự vẫn là nền tảng, nhưng căn bản, tư duy tử thủ của quá khứ nên được thay đổi để bóng đá Italia tự cứu chính mình.
Ba năm qua, Prandelli đã làm được điều ấy trên đội tuyển, lăng xê những Balotelli, El Shaarawy, hay Diamanti… Nên giờ, con đường ấy cần được đi tiếp, dù ông có còn tại vị hay không.
DỰ ĐOÁN: 2-0
(Theo Thể Thao Văn Hoá)