Sự đắt giá của chức vô địch Champions League chưa bao giờ là yếu tố cản trở những màn trình diễn hấp dẫn. Vẫn biết rằng một sai lầm trong trận chung kết có thể khiến một CLB ân hận hàng thế kỷ, nhưng bên cạnh những cuộc toan tính thực dụng và buồn tẻ, ta vẫn được chứng kiến những bữa tiệc bóng đá ở trên đỉnh cao châu Âu: Liverpool-AC Milan năm 2005, Real Madrid-Leverkusen năm 2002 hay Arsenal-Barcelona năm 2006.
Nhưng thời thế đã thay đổi, và bây giờ, khi MU gặp Barca ở Rome, lại có rất nhiều lý do để người ta nghi ngờ một màn trình diễn cống hiến đến từ hai đội, cho dù chính họ cũng từng có mặt trong những trận CK Champions League, và từng khiến người xem phải mê đắm bởi cách chiến thắng của mình.
Những vẻ đẹp của quá khứ đang lụi tàn. Thành phố bất tử với những công trình kiến trúc nghìn năm tuổi bây giờ đang thầm khóc trước sự gặm nhấm của những bức graffiti xanh đỏ được bôi vẽ khắp những ngôi nhà cổ, những nhà mồ và cả những di tích. Manchester United lại đang thể hiện một sự xoay chuyển tư duy điêu luyện như ĐT Brazil thuở nào: từ chỗ là biểu tượng của cái đẹp, trở thành đại diện của sự chắc chắn. Cái đọng lại đằng sau chức vô địch nước Anh lần thứ 19 của họ là một kỷ lục về phòng ngự (1.302 phút không để thủng lưới), là những trận thắng 1-0 liên tiếp và việc ghi được ít bàn thắng hơn... đội xếp thứ nhì. Ở Champions League, MU cũng chủ động chọn cho mình lối chơi an toàn nhất, mà trận tứ kết lượt về trước Porto là ví dụ.
Nếu có ai đó nói rằng: Barcelona vẫn chơi tấn công quyến rũ và chẳng điều gì có thể thay đổi điều đó, thì phải hỏi lại ngay rằng: Pep có dám làm thế tại Rome không? Trận bán kết lượt về với Chelsea đã suýt biến thành một cuộc tự sát nếu không có bàn thắng ở những giây cuối cùng của Iniesta. Họ tấn công nhiều, không ghi được bàn và “chết” sau những pha phản công đơn giản của đối phương. Đấy là một kịch bản mà Guardiola đủ thông minh để tính đến khả năng MU đã “giăng” sẵn chờ mình. Hai trận bán kết mùa giải năm ngoái cũng đã diễn ra gần giống như thế (MU cầm hòa Barca trên sân khách và thắng tối thiểu trên sân nhà). Sự hồn nhiên đã nhận một cái tát đủ đau để không còn... hồn nhiên. Cộng thêm ba trận liên tiếp không thắng tại La Liga, hoàn toàn có thể nghĩ đến việc Barca sẽ chơi dè dặt.
Tất nhiên, trước sự tính toán của những cái đầu lão luyện, chẳng thể nói trước được điều gì. Đã hơn một lần trong mùa giải này, trong những trận đấu quan trọng, khi người ta dự đoán rằng Ngài Alex sẽ lại tiếp tục triển khai lối chơi phòng ngự phản công thực dụng, ông khiến tất cả ngã ngửa khi chơi phủ đầu. Trận thắng 3-0 trước Chelsea nằm xen giữa những chuỗi ngày dài thắng 1-0 hồi cuối năm ngoái, đầu năm nay là một ví dụ.
Olympico ngày 27/5 sẽ là một buổi trình diễn nghệ thuật hay là một giờ giảng toán logic và hình học, câu hỏi ấy không phải chỉ có tính thời điểm: nó rất có thể sẽ đánh dấu một thời kỳ mới của bóng đá thế giới, thời kỳ mà người ta buộc phải chọn lựa giữa những kỳ ức hào hoa và một hiện thực trần trụi.
(Theo báo Bóng Đá)