“Điều này sẽ không ngăn được chúng tôi. Chúng tôi sẽ trở lại và vô địch giải này mùa tới. Arsenal có 130 năm lịch sử nhưng chưa bao giờ vô địch. Chúng tôi đang đi đúng hướng và có một đội bóng đủ mạnh để thay đổi số phận. Chúng tôi cách điều đó không xa...”, Arsene Wenger đã nói như thế sau khi bị loại khỏi Champions League mùa giải 2001-2002.
Bảy năm và 30 phút
“30 phút 3 năm trước”, ý Wenger muốn nhắc đến khoảng thời gian còn lại khi Barcelona đưa Henrik Larson vào sân, thay đổi cục diện trận đấu và đánh bại Arsenal trong trận chung kết năm 2006. Đó không phải là lần đầu tiên Wenger “nhai lại” sự nuối tiếc của ông. Nhưng HLV người Pháp xứng đáng được thông cảm. Chính đối thủ số một của Wenger, Ferguson, giải thích giúp người đồng nghiệp. “Không dễ mà vô địch Champions League”, HLV M.U nói, “Tôi đã mất 13 năm để đăng quang và 9 năm nữa để vô địch lần thứ hai. Không dễ chút nào”. Thế nên, những kẻ chỉ trích Wenger, theo Ferguson, chỉ là “những tay nhà báo cay độc”.
M.U-Arsenal: Wenger đã đợi chờ quá lâu...
Thời điểm này, quan hệ giữa Ferguson và Wenger đang rất tốt đẹp và HLV người Pháp thậm chí còn có thể học hỏi từ người từng một thời là kình địch của ông. M.U cũng đã có những thời kỳ mắc các khiếm khuyết khiến Arsenal trở nên yếu ớt dưới thời Wenger ở châu Âu, phòng ngự kém, tư duy chiến thuật, sự thích nghi với các đối thủ khác nhau, thể lực và một đội hình không đủ chiều sâu. Nhưng Ferguson, từng chút một, đã bổ sung và sửa chữa những sai sót, điều Wenger cho tới giờ vẫn chưa làm được.
Quá nhiều bài học
Mùa giải đầu tiên của Wenger ở Champions League với Arsenal là 1998-1999 (ông từng vào bán kết cùng Monaco mùa giải 1993-1994) và họ bị loại ngay từ vòng bảng sau khi thua trận trên sân nhà trước Lens trong một trận đấu mà Chrisopher Wreh đá tiền đạo còn tuyến tiền vệ có mặt Stephen Hughes cùng Remi Garde. Khi đó, Wenger vừa mới bán Ian Wright để nhường chỗ cho các cầu thủ trẻ và ông ngay lập tức bị truyền thông Anh chỉ trích nặng nề vì đã không chuẩn bị đầy đủ cho giải đấu luôn đòi hỏi nỗ lực tối đa như Champions League.
Một thập kỷ sau, tình hình có vẻ chưa thay đổi nhiều khi Arsenal chuẩn bị đối phó với Dimitar Berbatov và Wayne Rooney bằng Mikael Silvestre chơi trung vệ và Kieran Gibbs, một cầu thủ 18 tuổi mới chơi 1 trận ở đấu trường châu Âu, được giao kèm Cristiano Ronaldo. Nói về những chấn thương, tình hình ở M.U chẳng tốt đẹp gì hơn ở Arsenal, nhưng vấn đề ở chỗ Ferguson luôn có các giải pháp thay thế hiệu quả.
Điểm lại những thất bại của Wenger tại Champions League, điều đó càng trở nên rõ ràng. Mùa 2000-2001, họ bị Valencia loại sau quả đánh đầu của tiền vệ lực lưỡng John Carew. Deportivo hất cẳng họ mùa 2001-2002 khi Thierry Henry đá hỏng một quả phạt đền và Igor Stepanovs hoàn toàn bất lực trước Juan Carlos Valeron. Mùa 2006-2007, một PSV Eindhoven không lấy gì làm mạnh đánh bại họ cả hai lượt. Nhưng đáng kể nhất có lẽ là mùa giải 2003-2004. Bất khả chiến bại ở Premier League, Arsenal cũng không thua Chelsea trong 17 trận hai đội gặp nhau trước đó cho tới khi đội bóng của HLV Claudio Ranieri thắng ngược 2-1 ở Highbury sau khi đã thua 0-1 trên sân nhà và loại Arsenal ở tứ kết. Mùa trước, cũng ở tứ kết, Arsenal chỉ còn cách vòng bán kết sáu phút, nhưng rồi lại để Liverpool chọc thủng lưới đến hai lần.
Nhưng Wenger rất tin rằng Arsenal mùa giải này có đủ sức mạnh về tinh thần để chiến thắng. So sánh với đội bóng từng để thua sít sao vào năm 2006, Wenger nói: “Đội hình hiện tại trẻ hơn nhưng ổn định hơn và khó đánh bại hơn”. Ông và các học trò sẽ có cơ hội chứng minh điều đó, vào giữa tuần này, trước M.U.
(Theo Thể Thao Văn Hóa)