Không thật sự là một chiến thắng hoành tráng trước một đối thủ xứng tầm, nhưng cuộc dội bom xuống khung thành Marco Amelia cũng đủ làm nức lòng các CĐV Nerazurri, nhất là ở thời điểm chỉ cách trận derby Milan hai ngày. Song, chính là vào lúc mọi chuyện đang trở nên vô cùng tốt đẹp, Mancini sẽ phải đau đầu lựa chọn hai "tiên phong" cho trận tử chiến với Milan.
Chặt gẫy khóa vàngCho “kẻ gây rối” Adriano nghỉ ngơi là quyết định sáng suốt của Inter
Một điều thật bất nhẫn, nhưng có lẽ, mọi chuyện trở nên tốt đẹp khi không còn hình ảnh Adriano tại "đại bản doanh" của Inter. "Nhà độc tài" giờ đang ở Rio, và như anh nói: "Ai mà biết được bao giờ tôi sẽ trở lại!" Có vẻ như anh đã sẵn sàng cho một chuyến ra đi vào kỳ chuyển nhượng mùa đông, dù với bất cứ bản hợp đồng nào, mua đứt hay cho mượn. Sau Ronaldo, lại có một tiền đạo Brazil thất bại trong màu áo xanh-đen.
Tuy nhiên, gần như không có ai nhận ra khoảng trống mà anh để lại. Hoặc là dấu ấn của anh kể từ đầu mùa quá mờ nhạt, hoặc là tất cả những đồng nghiệp còn lại trong CLB đều nhận thấy và quyết tâm không để cơ hội trôi qua. Nghĩa là, trong vô thức, họ tìm thấy động lực phấn đấu từ chính Adriano.
Là một chân sút thượng thặng (dù không phải trong thời gian gần đây), chàng tiền đạo Brazil và những sự đặc cách dành cho anh đã có lúc trở thành một chiếc khóa vàng đóng sập cánh cửa trước những người đang còn ở trong bóng tối. Khi chiếc khóa ấy bị chặt gẫy, tất cả ào ra tìm ánh mặt trời.
Từ Crespo qua Cruz, đến Recoba, và trước Livorno là bàn thắng "giải hạn" cho Ibra, ánh sáng của những ngôi sao bắt đầu khiến hàng công Inter trở nên chật chội.
Mở tung điện ngọc
Sẽ khó, rất khó cho Mancini để ra quyết định đày ải bất cứ cá nhân nào trong số những tiền đạo kể trên lên ghế dự bị. Và ông còn phải cảm thấy may mắn khi Adriano xem như đã ra đi, còn Choutos Lampros thì dường như chưa bao giờ đến.
Ibrahimovic đã ghi bàn trở lại, đem lại dấu hiệu tốt lành cho Inter
Crespo đã trở lại, và mặc dù anh chưa thể hiện được gì nhiều với 10 phút của mình, thì những gì mà anh và Ibra đã cùng nhau làm được trước khi anh bị chấn thương loại khỏi cuộc chơi vẫn bắt người ta phải suy nghĩ. Đặc biệt là khi Ibra nối lại được mạch hưng phấn. Một kẻ quấy phá nhanh nhẹn và láu lỉnh, một gã thợ săn bẩm sinh. Họ hiểu nhau ngay từ trận đầu chơi cạnh nhau, và đã tích lũy đủ thời gian để sự ăn ý ấy trở nên đáng sợ.
Tuy nhiên, song song với những hòai niệm kia, chắc Mancini và tất cả các Interista đều không phủ nhận được những chiến tích còn nóng hổi của cặp sát thủ dự bị Cruz-Recoba. Cruz, đã có mặt trong 4 trận kể từ đầu mùa, chơi tổng cộng 243 phút, vượt quá sự kỳ vọng với 3 bàn thắng.
Recoba, chưa một lần lập công, song còn làm được nhiều hơn thế. Hai đường chuyền quyết định cho Cruz hạ Spartak Moscow, một cú nối bóng quỷ quyệt khiến Pfertzel phải đốt lưới nhà, một đường bóng nữa cho Materazzi nhấn chìm Livorno xuống đáy của sự tuyệt vọng. Nếu anh không rời sân sớm bởi chấn thương (mà khả năng là không nghiêm trọng bởi đội tuyển Uruguay vẫn triệu tập anh), chắc chắn bảng thành tích này chưa dừng lại ở đó.Recoba đang rất khao khát thể hiện mình
Sẽ là quá lời nếu nói lần lựa chọn này của Mancini là một sự giằng xé giữa phong độ và đẳng cấp, nhưng quả thật, Mancio có lẽ sẽ phải dựa nhiều vào cảm tính hơn là những con số thống kê.
Đã từng một lần thất bại với 4-3-3, nên sơ đồ này có vẻ không phải là một sự giải pháp lý tưởng để bảo tòan sức mạnh tiến công. Mancini cũng không phải là mẫu HLV như Arsene Wenger của Arsenal vài năm trước, sẵn sàng thay cả cặp tiền đạo tùy theo diễn biến trận đấu.
Bởi vì Mancini là chính mình, nên ưu thế đang nghiêng về cặp Ibra-Crespo. Đây là khẩu shotgun hai nòng đáp ứng đầy đủ những yêu cầu của "cuộc chiến trăm năm". Uy danh của họ đã chính là một áp lực đối với hàng thủ Milan, một hàng thủ chậm chạp và có phần già cỗi.
Áp lực ấy có thể giúp các học trò Mancini nhập trận một cách cẩn trọng hơn mà vẫn tiềm ẩn những mối đe dọa trong thế công.
Nhưng nếu cần thêm một nhân vật gây đột biến, nếu cần những sự hoán chuyển linh hoạt trong sơ đồ chiến thuật, và nếu xét đến những tố chất cần thiết của một cú đánh bất ngờ, thì ở phía sau lưng họ, xuất phát song song với Stankovic, Recoba nên được trao cơ hội hơn là Figo. Julio Cruz - Quân bài dự bị siêu hạng
Cũng như Figo, những lần ra cánh của Recoba có thể làm khó bất cứ hậu vệ biên nào. Cũng như Figo, khả năng hỗ trợ phòng ngự của Recoba là không đáng kể. Nhưng hơn Figo, ở Recoba đang có niềm khát khao trở lại, cũng như một sự sung mãn tương đối bởi anh chưa bao giờ phải sử dụng cạn kiệt kể từ đầu mùa giải.
Với tuổi tác của mình, cũng như với tầm quan sát sắc sảo của mình, Figo sẽ đóng góp nhiều hơn trong vai trò một sự thay đổi chiến lược.
Cho dù có thể mở tung điện ngọc như thế, nhưng ít nhất vẫn còn một kẻ phải âm thầm chờ đợi trên ghế dự bị. Cruz khó có thể đòi hỏi điều gì hơn vị trí ấy, nhất là khi ấn tượng về những bàn thắng mà anh ghi sau khi vào sân trong hiệp hai ở mùa trước vẫn chưa phai mờ.
Và dù có tên trong đội hình xuất phát, bàn thắng cũng chỉ đến với anh ở phút 78, khi các hậu vệ Livorno đã mệt nhoài và thể lực của anh trở thành một ưu thế vượt trội.
Vẫn chỉ là giả thuyết, tất cả những điều này, và hai ngày nữa Mancini mới thừa nhận hoặc gạt bỏ nó. Trong khỏang thời gian ấy, cả bốn chân sút vẫn còn có quyền hy vọng về một chỗ đứng ở vị trí tiên phong, bởi họ vẫn còn cơ hội ở những buổi tập. Đã qua rồi cái thời mà họ nhẫn nhục chịu đựng việc một suất chính chắc chắn thuộc về Adriano.
(Theo TheThaoVietnamnet)