Tôi khóc cho những nỗ lực, những cố gắng nhưng vẫn chưa đủ để chiến thắng, khóc cho một giấc mơ mãi không thể thành hiện thực của anh trong màu áo Hà Lan. Tôi tiếc cho một mùa hè mà anh và các đồng đội vẫn không thể viết lại những kí ức buồn 2010 bằng một màu tươi sáng hơn – màu của chiến thắng, của vinh quang. Tôi tiếc cho một cái kết nhưng mãi không thể trọn vẹn.
Sau nhiều thất bại cay đắng của bốn năm về trước, sau những quả phạt đền thất bại đầy ám ảnh gắn với cái tên Arjen Robben, anh đã hồi sinh đầy mạnh mẽ. Và dường như có một cái gì như tỉnh dậy và bùng nổ trong từng bước chạy, từng pha bóng, có cả sự lạnh lùng và khát khao đến quyết liệt. 30 tuổi, trong một mùa hè nóng bỏng trên đất Brazil, anh đã cho thấy bản lĩnh của một cầu thủ lớn, cho thấy sự khác biệt đầy hiệu quả và sáng tạo giữa vô vàn tinh tú của bóng đá khắp thế giới. Và Hà Lan đã đi tới trận đấu cuối để bước vào cánh cổng thiên đường. Nhưng lại là một đêm buồn của anh, của Hà Lan và của bao trái tim yêu anh, yêu màu áo cam. Trong đó có một cô gái như tôi.
Lâu rồi, tôi mới lại được thấy anh đứng ở vị trí 11m đối mặt với những thất bại của quá khứ và tìm lại bản lĩnh và sự tự tin của chính mình trong những loạt luân lưu định mệnh. Nhưng điều đó là chưa đủ, chưa đủ để giúp Hà Lan bước tiếp trên con đường chinh phục ước mơ. Là định mệnh – định mệnh đã gọi tên Argentina chứ không phải Hà Lan.
Còn tôi, dẫu hi vọng mong manh, tôi vẫn tin đây sẽ không phải là lần cuối cùng, sẽ không kết thúc như thế. Bốn năm sau và khi ấy anh 34 tuổi, tôi mong sẽ vẫn thấy anh trong màu áo cam này, vẫn cá tính, quyết liệt và đầy khát khao như thế. Hôm nay, dẫu trong tôi đượm một nỗi buồn khi nhìn anh cúi đầy cay đắng, dẫu tôi sẽ không còn được nhìn anh thi đấu trong trận đấu cuối cùng thì tôi vẫn yêu anh vẹn nguyên như thế. Tôi tự hào về những gì anh đã cống hiến cho Hà Lan, cho một mùa hè World Cup nhiều cảm xúc dù nó không chỉ có nụ cười mà còn chứa đầy nước mắt. Và tôi tin, rất nhiều người yêu bóng đá sẽ nhớ tên anh khi họ nhắc tới những cầu thủ ti đấu xuất sắc nhất World Cup. Anh mãi sẽ là một người hùng trong trái tim tôi.
Cho nên, hôm nay tôi chỉ nói tiếng tạm biệt anh, tạm biệt Hà Lan chứ không nói lời chia tay. Vì tôi còn muốn hẹn gặp lại, hẹn một ngày anh viết tiếp những giấc mơ. Còn tình yêu thì còn có niềm tin và còn niềm tin thì sẽ còn tất cả. Tôi sẽ vẫn chờ và hi vọng.
Theo Bongda