Tạm biệt anh, tiểu Mozart!

Tác giả Frank - Thứ Năm 19/05/2016 08:46(GMT+7)

Zalo
Ngày hạ màn của Premier League năm nay trầm lặng hơn thường lệ khi những cuộc đua tới ngôi vô địch cũng như trụ hạng đều đã an bài. Và đối với những Gooners, đó hẳn còn là sự nuối tiếc khi họ phải chia tay những gương mặt đã quá đỗi thân quen.

Tam biet anh, tieu Mozart
Tạm biệt anh, tiểu Mozart
 
Tomas Rosicky không phải một sản phẩm ưu tú của lò đào tạo của Arsenal, và nơi đây cũng không phải là bệ phóng cho sự nghiệp của cầu thủ người Czech. Thế nhưng mỗi khi nhắc tới cái tên ấy, hẳn không ít các CĐV của Pháo thủ sẽ cảm thấy nghẹn lòng. Chỉ một cái tên thôi nhưng chứa trong đó là rất nhiều những kỷ niệm và cảm xúc khó quên.
 
Đó là những hy vọng về một tài năng mới sẽ thay thế Robert Pires trên hàng công. Đó là những phút giây tột cùng hạnh phúc khi chiếc áo số 7 tiếp tục ghi dấu trên sân và tạo nên hàng loạt siêu phẩm. Và đó là vị đắng trong cuống họng khi đôi chân thiên tài ấy không thể bước lên sân cỏ vì những chấn thương. Arsenal thời đó đẹp và mong manh giống như chính đôi chân pha lê của anh vậy. Hleb, Fabregas hay Van Persie đều đã ra đi, chỉ còn anh ở lại và nuôi dưỡng một tình yêu bền bỉ.
 
Hôm qua Rosicky lại bước ra thảm cỏ tại Emirates trong hai hàng cầu thủ mặc chiếc áo của chính mình, những người đồng đội mà anh đã bao năm kề vai sát cánh. Hình ảnh đó có lẽ khiến người ta nhớ tới khoảnh khắc 10 năm về trước, khi anh cũng ra mắt CLB trong hai hàng người chào đón, một tiền lệ đã có từ thời Arsene Wenger. Một thập kỷ trôi qua như một giấc mơ không trọn vẹn. Bao nhiêu lần Tiểu Mozart khiến các Gooners say đắm với bản nhạc của mình, là bấy nhiêu lần anh khiến họ tiếc nuối vì những nốt nhạc không tròn âm.
 
Arsene Wenger đã bao lần giữ anh ở lại đội bóng, các CĐV cũng chưa bao giờ thôi hy vọng vào một ngày anh sẽ tỏa sáng trở lại. Nhưng 35 tuổi có lẽ là cái ngưỡng mà Rosicky phải dừng lại câu chuyện của mình trong màu áo đỏ trắng. Anh đi và để lại một nốt nhạc dang dở cùng những trái tim vụn nát. Hôm qua anh không khóc như Mikel Arteta, nhưng có lẽ cũng đã có những giọt nước mắt ngậm ngùi rơi trên khán đài vì con người ấy.
 
Tạm biệt anh, tạm biệt một con người tài hoa nhưng lận đận. Người ta có thể nhớ tới Robert Pires với chiếc áo số 7 và mái tóc dài, nhưng để trái bóng có thể cất lên những giai điệu trong trẻo, đó chỉ có thể là tiểu Mozart mà thôi.

Theo TTVN 
Khám phá thêm nội dung hấp dẫn trong các chủ đề liên quan:

Cùng tác giả

Cùng chuyên mục

Lautaro Martinez tại Copa America 2024: Ăn khế trả vàng

Trước thềm diễn ra Copa America 2024, Lautaro Martinez chỉ có được duy nhất 1 bàn thắng cho đội tuyển quốc gia Argentina trong 17 trận gần nhất anh có cơ hội ra sân thi đấu. Đó quả là một thành tích trái ngược hoàn toàn so với những gì anh đã thể hiện trong màu áo của Inter Milan những mùa giải gần đây. Nhiều người còn tự đặt ra câu hỏi rằng liệu anh có quá vô duyên khi lên tuyển hay không? Phải chăng trong màu áo của Albiceleste, anh không thể phát tiết được hết những gì mình làm tốt nhất?

Dominik Szoboszlai: Hơn cả một người đội trưởng

Không ổn, thực sự tình hình là không ổn khi Szoboszlai nhìn thấy những cái vẫy tay liên tục của trung vệ Endre Botka. Những cái vẫy tay kêu gọi sự trợ giúp từ đội ngũ y tế trong khoảnh khắc có cầu thủ nằm sân chưa bao giờ là phút giây dễ chịu với bất kỳ cầu thủ hay vận động viên thể thao nói chung...

Ngày lịch sử của Gian Piero Gasperini và Atalanta!

Năm 2016, Gian Piero Gasperini tới Atalanta với nhiệm vụ tránh để đội bóng phải xuống chơi ở Serie B. Và từ một đội bóng xếp hạng 13 chung cuộc ở mùa giải 2015/16, Atalanta dưới bàn tay của Gasperini đã vươn lên về đích ở vị trí thứ 4 ở mùa giải sau đó và có được tấm vé tham dự Europa League vào mùa tiếp theo.

X
top-arrow