Cristiano Ronaldo trở lại Premier League ở tuổi 36 và sẵn sàng đập tan những định kiến cho rằng anh không còn phù hợp với giải đấu giàu tốc độ như vậy.
Ảnh: Manchester United
Năm 2007, giới phê bình phim đã chứng kiến một hiện tượng mang tên No Country for Old Men. Bộ phim do hai anh em Joel và Ethan Coen đạo diễn là một cuộc đuổi bắt kịch tính giữa kẻ sát nhân Anton Chigurth và Llewelyn Moss, người đàn ông vô tình có trong tay 2 triệu USD tiền của một băng đảng ma túy.
Với sự giúp sức của cảnh sát trưởng Ed Tom Bell, đáng ra Moss sẽ được bảo vệ và nộp lại số tiền phạm pháp, trong khi Chigurth sẽ bị tiêu diệt. Nhưng cuối cùng, No Country for Old Men phá vỡ mọi quy chuẩn về đạo đức khi Moss bị giết chết, Chigurth lấy được tiền và cao chạy xa bay, còn cảnh sát trưởng Bell cảm thấy bất lực và muốn nghỉ hưu khi cảm thấy thế giới xung quanh đầy rẫy những sự tha hóa. Chính vì thế mà cái tên No Country for Old Men trở nên đầy ám ảnh: Không có chỗ cho những con người xưa cũ, những người tin vào chính nghĩa và chuẩn mực trong thế giới hỗn độn hiện tại.
Tiêu đề đó có lẽ phần nào đúng với câu chuyện Cristiano Ronaldo trở lại Manchester United. Đã có lúc anh tới rất gần với Manchester City, mang theo những nỗi căm phẫn trực chào trong lòng không ít các cổ động viên đội bóng áo đỏ.
Từ những lần Ronaldo “nhớ nhà” khi còn khoác áo Real Madrid cho tới bộ phim tự truyện mà CR7 chỉ nhắc tới United trong vỏn vẹn 5 giây, tất cả đều được đem ra bàn tán. Thậm chí ngay cả khi Ronaldo được Man United công nhận như một huyền thoại của đội bóng, vẫn có những người muốn xét lại khi cho rằng 6 năm chơi bóng tại Old Trafford là quá ít để đưa một cầu thủ vào Ngôi đền huyền thoại.
Những lời cay nghiệt dĩ nhiên đã nhanh chóng bị vùi lấp bởi niềm hân hoan vô bờ bến khi Ronaldo trở về mái nhà xưa. Nhưng nếu như Ronaldo thi đấu không tốt như kỳ vọng, những làn sóng ngầm đó có thể sẽ lại trào lên bất cứ lúc nào.
No Country for Old Men. Đó có thể là những lời mà cộng đồng mạng dành cho Ronaldo khi anh quá già để có thể chinh chiến ở một đấu trường khắc nghiệt như Premier League.
No Country for Old Men. Đó có thể là một tiêu đề cho những bài viết để ám chỉ rằng những kỷ niệm đẹp về Ronaldo giờ đã chết.
Đây là một viễn cảnh hoàn toàn thực tế với bất cứ ai chuẩn bị bước sang tuổi 37. Nhưng Ronaldo không phải là “bất cứ ai”. Anh không phải là cảnh sát trưởng Ed Tom Bell để chấp nhận bị coi là một kẻ lỗi thời.
Đúng, Ronaldo đã qua cái tuổi để thực hiện một cú nước rút 30m, nhưng bù vào đó sẽ là một cầu thủ kinh nghiệm và tinh quái hơn, người luôn biết xuất hiện đúng nơi và tỏa sáng đúng lúc. Người ta vẫn thường thán phục Ronaldo về tinh thần khổ luyện mà quên mất một điều quan trọng khác giúp anh duy trì đỉnh cao phong độ, đó là khả năng tự điều chỉnh bản thân. Từ một tiền vệ chạy cánh thuần túy trở thành một tiền đạo cánh bó vào trung lộ, một tiền đạo lùi cho tới một cây săn bàn trong vòng cấm, Ronaldo đã tiến hóa rất nhiều để tự làm mới mình.
Ảnh: Manchester United
Đúng, Ronaldo không còn trẻ trung, nhưng khát khao chiến thắng của CR7 không hề thua kém bất cứ cầu thủ trẻ nào. Người ta ví CR7 như một Super Saiyan, bởi mỗi lần gục ngã là một lần Ronaldo trở lại với một sức bật phi thường. Ronaldo không né tránh thất bại và cả những những thứ độc địa bủa vây quanh. Trái lại, anh cần nó như một liều adrenaline để giữ cho ngọn lửa khát khao không bao giờ tắt.
Và đúng, ngay cả khi Ronaldo trở lại Old Trafford, những lời dèm pha vẫn xuất hiện đầy rẫy trên mạng xã hội. Người ta nói nếu không phải là Man City thì có lẽ Man United đã không nhảy vào thương vụ này. Nhưng có lẽ cũng nên đặt giả thuyết ở chiều ngược lại, nếu như không phải Ronaldo thì sẽ không bao giờ có một cú lật kèo ngoạn mục đến thế. Sir Alex hối thúc ban lãnh đạo, Bruno Fernandes thuyết phục Ronaldo, còn những Rio Ferdinand hay Patrice Evra cũng sốt sắng vào cuộc. Tất cả bộ máy của United nhảy vào bàn đàm phán với một quyết tâm cao nhất để đưa đứa con lưu lạc trở về.
Ronaldo có nghĩa vụ đền đáp những tình cảm đó, cũng giống như việc anh có nghĩa vụ đáp lại những sự công kích nhắm vào mình trong suốt quãng thời gian qua. Để tất cả những người hâm mộ Quỷ đỏ đích thực có thể tuyên bố rằng sẽ luôn có chỗ cho những giá trị xưa cũ, luôn có có chỗ cho một “Old Man” với chiếc áo số 7 huyền thoại.
Với tài năng xuất chúng, Nguyễn Xuân Son có thể không phải một ví dụ điển hình, nhưng vẫn là trường hợp đáng tham khảo cho bất kỳ ai trong chúng ta. Bất kỳ ai đang bước đi mà mang theo sự biết ơn, chân thành và niềm nở bên mình. Đó là 3 lớp kính chồng tạo nên phép màu “vạn hoa” của trung phong số một Việt Nam hiện tại.
Luis Diaz sẽ kỷ niệm ba năm khoác áo Liverpool vào tháng tới và màn trình diễn của tiền đạo người Colombia vào cuối tuần qua là lời nhắc nhở kịp thời rằng, anh LUÔN là nhân tố quan trọng đối với The Kop.
Trước khi nhập tịch thành công và khoác áo ĐTQG, Nguyễn Xuân Son nhận phản ứng trái chiều của người hâm mộ; song, anh đang nỗ lực hết mình để giành được cảm tình của những người từng không ủng hộ mình.
Khi Xuân Son tỏa sáng trong trận ra mắt ĐT Việt Nam, một bộ phận khán giả bỉ bôi Tiến Linh và bắt đầu đưa ra những sự so sánh để nâng tầm “tân binh” mang áo số 12…