Trong những mùa giải trước đó và sau này, Gerrard cũng quan trọng không kém đối với tập thể Liverpool – màn trình diễn tuyệt vời của người đội trưởng này trong trận chung kết Champions League 2005 là một ví dụ tiêu biểu – nhưng anh sẽ thường được triển khai trong một hàng tiền vệ 3 người như một “số 8” hoặc bên cạnh một tiền vệ lùi sâu khác như một “số 6”.
Lịch để bàn bóng đá 2025 - Đậm chất thể thao, đong đầy cảm xúc!
Trong những mùa giải trước đó và sau này, Gerrard cũng quan trọng không kém đối với tập thể Liverpool – màn trình diễn tuyệt vời của người đội trưởng này trong trận chung kết Champions League 2005 là một ví dụ tiêu biểu – nhưng anh sẽ thường được triển khai trong một hàng tiền vệ 3 người như một “số 8” hoặc bên cạnh một tiền vệ lùi sâu khác như một “số 6”.
Vào mùa giải 2008/2009, Gerrard đã được đẩy rất cao lên phía trên, đến mức mà vị trí của anh là một sự pha trộn giữa tiền đạo lùi (second striker) và tiền vệ tấn công – một vai trò gần giống với “số 10” – với sự kỷ luật chiến thuật và nguồn năng lượng của anh chính là chiếc chìa khóa cho chiến lược của Benitez.
Mặc dù Gerrard sẽ chơi rất thấp ở hàng tiền vệ để hỗ trợ phòng ngự và phát động các đợt phản công trong những cuộc đối đầu với các đối thủ mạnh, nhưng khi đối thủ chỉ là những cái tên dưới tầm, anh sẽ chơi ngay phía sau Torres trong đội hình được triển khai ở trạng thái phòng ngự là 4-4-1-1, hoặc ngay bên cạnh tiền đạo người Tây Ban Nha trong 4-4-2, thực hiện những bước chạy vượt trên Torres bất cứ khi nào bóng được đưa lên phía trên. Kịch bản là cả đội sẽ lùi đội hình xuống thấp khi phòng ngự, do đó, đối phương sẽ đẩy đội hình lên cao, và chính vì vậy, những đường chuyền dài đưa bóng lên phía trên của Liverpool đã dẫn đến rất nhiều bàn thắng của họ ở mùa giải năm ấy. Liverpool đã ghi được rất nhiều bàn thắng từ những đợt triển khai phản công đơn giản, tận dụng những pha bóng dài, tư duy nhanh nhạy và tốc độ của cặp đôi Gerrard – Torres.
Trong chiến thắng 5-0 trước Aston Villa, một trận đấu mà Gerrard đã lập hattrrick (hai quả penalty và một quả đá phạt), đôi khi người ta sẽ nhìn thấy anh chơi ngay bên cạnh Torres. Trong hình dưới, có thể thấy một đường chuyền được thực hiện bởi một cầu thủ ở tuyến dưới (đường thẳng màu xanh da trời) đang hướng đến hai tiền đạo của Liverpool. Torres lùi xuống để nhận bóng, và flick nó qua đầu các hậu vệ đối phương (đường cong màu xanh) để Gerrard đuổi theo:
Gerrard đã tăng tốc để dẫn bóng vào bên trong vòng cấm trước khi bị chặn lại bởi hậu vệ đứng thấp nhất của đối phương, nhưng ý tưởng trong pha bóng này là rất rõ ràng. Kiểu phối hợp này đã được lặp đi lặp lại rất nhiều lần, với vai trò của hai mũi nhọn tấn công liên tục được hoán đổi cho nhau.
Mặc dù hệ thống chiến thuật của Benitez có cấu trúc cực kì chi tiết và chặt chẽ, nhưng Gerrard lại được đảm nhận một vai trò rất tự do ở vị trí tiền vệ tấn công dâng cao của mình, có thể tùy ý di chuyển đến bất cứ nơi nào trên sân mà anh cho là cần thiết để ảnh hưởng lên lối chơi chung của đội. Sự tự do này thường sẽ chỉ được trao cho những cầu thủ kiệt xuất, có khả năng thay đổi toàn bộ cục diện trận đấu, và đã cho phép Gerrard có thể tập trung năng lượng của anh ở khu vực 1/3 cuối sân đối phương thay vì cố gắng tự mình làm tất cả mọi việc ở tất cả mọi khu vực trên sân, như anh đã phải rất thường xuyên gánh vác trong xuyên suốt sự nghiệp của mình. Có thể thấy, mục đích của Benitez là tận dụng đến mức đối đa các phẩm chất tấn công ở cầu thủ đội trưởng của ông.
MỐI LIÊN KẾT CỦA CẶP ĐÔI GERRARD – TORRES
Gerrard hoạt động như một cầu thủ “hạng sang” đa dụng, một ngôi sao hàng đầu sẵn sàng khỏa lấp vào các khoảng trống mà những người khác bỏ lại và triển khai phòng ngự ngay từ tuyến đầu, di chuyển vào các không gian cần thiết để đảm bảo những nguyên tắc cơ bản về chiều ngang đội hình và chi tiết vị trí của hệ thống được duy trì.
Từ vị trí xuất phát là một tiền vệ tấn công dâng cao, Gerrard thường sẽ di chuyển dạt đến các hành lang và sau đó lùi xuống sâu hơn vào hàng tiền vệ, từ đó, anh có thể thực hiện những bước chạy có độ trễ vào vòng cấm (late runs into box) để đoạt bóng tấn công hoặc tung ra các pha chọc khe cực kì nguy hiểm cho Torres, người đã được hưởng lợi rất nhiều nhờ một Gerrard chơi rất gần với anh.
Sự quyết liệt, bền bỉ và khả năng pressing của Gerrard đã giúp tiền đạo người Tây Ban Nha không cần phải làm việc quá nhiều khi Liverpool đang ở trạng thái không bóng, qua đó có thể hoàn toàn tập trung vào việc “vồ” lấy bất cứ thứ gì được đưa đến đường chạy của anh, rình rập các cơ hội thực hiện những tình huống tăng tốc thoát xuống phía sau cầu thủ phòng ngự đứng thấp nhất của đối phương. Torres là một sát thủ thực sự, anh đã ghi được 14 bàn sau 803 lần chạm bóng, bên cạnh con số 16 bàn từ 2524 lần chạm bóng của Gerrard, hai người đã họ phối hợp, bổ sung cho nhau một cách hoàn hảo.
Những chấn thương đã khiến Torres phải bỏ lỡ 14 trận ở mùa giải năm ấy, một chuyện mà Benitez đã đề phòng trước bằng cách ký hợp đồng với Robbie Keane. Keane là một mẫu cầu thủ hoàn toàn khác với Torres, có khuynh hướng thi đấu thiên về việc lùi xuống không gian số 10 và liên kết lối chơi hơn là rình rập cơ hội tăng tốc thoát ra phía sau cầu thủ phòng ngự đứng thấp nhất của đối phương, và do đó, output tấn công của Liverpool khi có và không có Torres là khá khác nhau:
Keane đã ghi 5 bàn thắng và có 4 pha kiến tạo ở mùa giải 2008/2009 trước khi được bán cho Tottenham trong kỳ chuyển nhượng tháng 1. Tiền đạo người Ireland là một cái tên không cần thiết trong đội hình Liverpool – không ai có thể sao chép được phong độ tuyệt hảo của Torres trước khung thành đối phương, và khi thiếu đi ngôi sao người Tây Ban Nha, Liverpool chỉ đơn giản là không thể tấn công theo chiến thuật sở trường của họ, điều đó cũng có nghĩa là Gerrard không thể vận hành trơn tru cái vai trò “tiền vệ siêu tấn công” (super-attacking midfield) đã mang đến cho anh sự bùng nổ ở mùa giải năm ấy.
Torres sẽ chơi tốt hơn rất nhiều khi bên cạnh anh là Gerrard, và Gerrard cũng sẽ chơi tốt hơn rất nhiều khi bên cạnh anh là Torres. Liverpool sẽ chỉ đạt đến được sức mạnh tối thượng của họ khi cả hai cái tên đó cùng xuất hiện trên sân.
MINH CHỨNG TỪ NHỮNG THÀNH TÍCH CÁ NHÂN
Liverpool của mùa giải 2008/2009 là một trong những trường hợp để tuột ngôi vô địch đáng tiếc nhất trong lịch sử Premier League, khi mà 86 điểm là quá đủ để Chelsea đăng quang ở mùa giải tiếp theo, nhưng The Reds – với cùng số điểm đó – đã phải giương cờ trắng trước một Manchester United đầy bùng nổ với nguồn cảm hứng là bộ tứ Ronaldo, Rooney,
Dimitar Berbatov và Carlos Tevez. Những tập thể hiếm hoi khác đã không thể giành chức vô địch sau khi kiếm được ít nhất 86 điểm kể từ lúc Premier League được thành lập đến nay là Liverpool 2018/19 (97 điểm), Spurs 2016/17 (86 điểm), Manchester United của các mùa 2011/12 (89 điểm) và 1994/95 ( 88 điểm).
Với việc được chơi trong một đội bóng đầy mạnh mẽ, sát cánh cùng những cầu thủ kiệt xuất, nếu Torres không phải bỏ lỡ quá nhiều trận đấu vì chấn thương, và Liverpool không phải đối chọi với một Manchester United mạnh mẽ đến phi thường, thì phong độ tuyệt vời của Gerrard có thể đã dẫn đến một chức vô địch. Ngược lại, trớ trêu thay, nếu là một phần của một đội bóng được trang bị tốt hơn để giành chức vô địch, Gerrard có thể sẽ không được hưởng sự tự do đã mang đến cho anh cái phong độ bùng nổ của mùa giải 2008/2009, được đặc biệt vinh danh và nhận lấy những giải thưởng cá nhân.
Steven Gerrard là ngôi sao sáng của tập thể Liverpool này bởi vì hệ thống của họ đã được xây dựng xoay quanh những điểm mạnh của anh. Và cái sự thật rằng một đội bóng được xây dựng dựa trên những điểm mạnh của tiền vệ người Anh đã tiến rất gần đến việc đánh bại một trong những tập thể xuất sắc nhất của lịch sử Manchester United chắc chắn chính là minh chứng cho việc, Gerrard 2008/2009 thực sự là một cầu thủ đáng kinh ngạc.
Theo JJ Bull, Telegraph
Giải thích: Vision: Nhãn quan
Physical: thể chất
Defence: Phòng ngự
Dribble: Qua người
passing: Chuyền bóng
Jordan Henderson: Vì bạn xứng đáng
Đối với Gerrard, có lẽ không gì vui hơn khi người nâng cao chiếc cúp tai voi chính là cái tên mà anh đã trao lại tấm băng thủ quân. Điều này cho thấy một sự kế...
Những lời tâm sự được chính cựu danh thủ Adriano viết trên website The Players’ Tribune, về nhịp sống tại khu ổ chuột nơi anh sinh thành, về quyết định rời bỏ thế giới bóng đá đỉnh cao hào nhoáng để tìm lại về nơi đây.
Gặp chấn thương phải nghỉ thi đấu dài hạn, Rodri, chủ nhân của Quả bóng Vàng 2024, đã mời tạp chí France Football đến nhà riêng ở Madrid để chia sẻ những cảm xúc của anh về buổi lễ trao giải Ballon d’Or, những lời khen mà anh nhận được và về giải thưởng mà một cá nhân chơi ở vị trí tiền vệ phòng ngự hiếm hoi lắm mới nhận được.
Là cựu đội trưởng của cả Bayern Munich và đội tuyển Đức, Philipp Lahm có thể nói đã có một sự nghiệp thi đấu vô cùng thành công. Trong bài viết này, chúng ta sẽ được trở về với những kỷ niệm để tôn vinh nhà vô địch Champions League, World Cup và đã tham gia sâu vào kế hoạch tổ chức UEFA Euro 2024 của Đức.