Trận đấu tiếp theo là ở Selhurst Park, đối đầu với Charlton Athletic đang tuyệt vọng trong cuộc chiến trụ hạng. Dalglish có những lo ngại nhất định sau khi chứng kiến phong độ rất kém của Peter Beardsley ở FA Cup, vậy nên ông trao cơ hội cho Rosenthal có lần đầu ra sân trong đội hình xuất phát.
Trận đấu tiếp theo là ở Selhurst Park, đối đầu với Charlton Athletic đang tuyệt vọng trong cuộc chiến trụ hạng. Dalglish có những lo ngại nhất định sau khi chứng kiến phong độ rất kém của Peter Beardsley ở FA Cup, vậy nên ông trao cơ hội cho Rosenthal có lần đầu ra sân trong đội hình xuất phát.
“Một tiếng trước trận đấu, ông ấy nói rằng tôi sẽ được xuất phát từ đầu”. “Tôi chỉ hy vọng tối đa là vị trí trên ghế dự bị, cho nên khi ông ấy nói vậy, nó như nước trong vòi sen lạnh ngắt tuôn ra vậy. Tôi tự nhủ đây là cơ hội khó có được và tôi muốn thể hiện bản thân, đáp lại quyết định của HLV”.
“Có một niềm tin nhen nhóm khi nhìn vào bảng đăng ký mà không thấy tên của Peter Beardsley” - Lenny Lawrence, HLV Charlton cho biết.
“Thay vào đó họ xuất phát với một cầu thủ mà chẳng ai biết tới. Niềm tin nhanh chóng chuyển thành nỗi khiếp sợ. Họ sắp xếp Ronnie đá với chúng tôi, còn cậu ấy thì hành hạ chúng tôi suốt trận đấu hôm đó”.
Phút 26, Grobbelaar phát bóng mạnh vào phần sân Charlton. Barnes dùng đầu lái trái bóng về hướng Rosenthal, dẫn bóng đi qua hai hậu vệ và sút cực mạnh ghi bàn từ góc hẹp. Đó là bàn thắng kết tinh từ tinh thần làm việc tập thể, sự quyết đoán của cá nhân cầu thủ với những chạm bóng đầy cảm giác. Steve Staunton hét lên:
“Mẹ kiếp, ông anh thật là ảo diệu”.
Đến phút 51, đến lượt Staunton chuyền bóng trước khi Rosenthal dẫn vào vòng cấm rồi tung cú sút búa bổ về phía góc trái. Nhưng đó vẫn chưa là bàn thắng đẹp nhất. Từ pha mở bóng chéo sân, Rosenthal chạm bóng bằng đầu tinh tế chuyền cho Barnes đang lao xuống ngoài biên. Barnes tạt bóng trở lại vòng cấm cho Rosenthal đánh đầu ghi bàn. Ông hoàn tất cú hat-trick hoàn hảo: chân phải, chân trái và đầu. Barnes ghi tiếp bàn thứ tư sau đó.
Rosenthal rất ngạc nhiên vì được tặng một quả bóng mang về. Đến nay nó vẫn nằm trong phòng sách của ông ở London, bên cạnh các bức ảnh có chữ ký và áo của các đội bóng anh từng kinh qua.
“Giờ cậu đáng giá một triệu bảng” - McMahon viết. Nhưng ảnh hưởng của Rosenthal còn hơn thế nữa.
“Cậu ấy giúp chúng tôi vượt qua thất bại Crystal Palace trước đó” - Dalglish nói.
“Và bỗng nhiên, tôi trở thành một phần của đội bóng”. “Cho đến trước trận Charlton, vẫn còn những khoảng cách nhất định nhưng sau đó cuộc trao đổi trở nên thân thiết hơn. Trên xe bus chúng tôi cùng nhau ăn mừng. Rồi đột nhiên Dalglish kêu tôi dùng điện thoại trên đó gọi cho ai mà tôi muốn chia sẻ về trận đấu. Tôi không phải dạng cảm xúc đâu. Tôi bình tĩnh trong mọi tình huống nhưng hôm nay thì tôi không giữ bình tĩnh nổi. Tôi không ngủ cả đêm hôm đó”.
Rosenthal chính là cầu thủ vô cảm nhất trong đội bóng giàu cảm xúc nhất nước Anh, trong giai đoạn lịch sử giàu cảm xúc nhất với họ.
“Ronnie luôn là kiểu khác với tôi” - Lior Rosenthal, em trai Ronnie và cũng là cầu thủ bóng đá nói. “Anh ấy không bao giờ để cảm xúc lấn át. Nếu có anh ấy điều chỉnh nó rất nhanh. Khi anh ấy đặt ra mục tiêu, anh ấy sẽ làm được dù cho phải vượt qua trở ngại lớn đến thế nào”.
3 ngày sau đó, Liverpool đối đầu cùng Nottingham Forest, một ngày trước lễ kỉ nệm đầu tiên của sự kiện Hillsborough. 95 quả bóng bay được thả trước trận, còn trên sân các cầu thủ quấn băng đen trên tay. Rosenthal xuất phát từ đầu và mở tỉ số khi trận đấu mới diễn ra được 10 phút. Một cú volley cự ly gần từ đường chuyền của Barnes. McMahon ghi thêm bàn nữa phút 15 nhưng Liverpool bỗng để mất thế trận. Cả mùa giải đã tóm gọn có như thế. Họ có những khoảnh khắc bùng nổ với thứ bóng đá chất lượng cao, nhưng thiếu năng lượng và quyết tâm - điều từng giúp Liverpool trở nên vĩ đại trong quá khứ. Forest lội ngược dòng thành công, có được 1 điểm ra về.
“Tôi chắc chắn Ronnie có thể cống hiến nhiều hơn là những gì cậu ấy đã làm hôm nay” - Dalglish nói sau trận đấu. Đó đã là thời điểm Rosenthal được kỳ vọng làm nên những điều kỳ diệu.
Liverpool vẫn dẫn Aston Villa 1 điểm và còn một trận chưa đấu. Nhưng đó là chuyến làm khách trên sân Highbury của Arsenal. Nếu đội chủ nhà thắng, họ sẽ quay lại cuộc đua vô địch.
Lần này thì Rosenthal ngồi ghế dự bị.
“Chỉ có những đội bóng như Liverpool mới bỏ rơi cầu thủ ghi 4 bàn trong 2 trận” - Rosenthal nghĩ.
Đó là cuộc ngược dòng quyết định dẫn đến danh hiệu vô địch chung cuộc. Trong suốt một tiếng đồng hồ, Arsenal thi đấu đúng với cốt cách nhà vô địch, vượt lên dẫn trước nhờ bàn thắng của Paul Merson. Rosenthal được vào sân phút 65.
Rosenthal thực sự thay đổi cục diện của trận đấu. Ngay sau khi vào sân, anh đã tạo ra tình huống thổi phạt thẻ cho Tony Adams. Kể từ đó Liverpool kiểm soát trận đấu.
Ông lĩnh xướng hàng công bằng hàng loạt pha đua tốc độ quyết đoán. 4 phút trước khi hết trận, ông tạt bóng đến vị trí Steve Nicol. Nicol trả lại cho Barnes ghi bàn thắng gỡ hòa. Tỉ số hòa 1-1 đồng nghĩa hy vọng vô địch của Arsenal cũng không còn. Rosenthal chỉ đá một phần tư của trận đấu nhưng được chọn là cầu thủ xuất sắc nhất trận.
“Không còn gì phải nghi ngờ, sự có mặt của Rosenthal đã dẫn lối Liverpool trở lại và cuối cùng kết quả là bàn gỡ hòa” - Chuyên gia truyền hình Ron Atkinson nói
Tờ The Times viết: “Ronnie Rosenthal - người đã để lại ảnh hưởng to lớn từ khi chuyển đến Liverpool, mang chức vô địch đến gần hơn chút nữa. Dù John Barnes mới là người ghi bàn, nhưng cầu thủ quốc tế Israel đã xoay chuyển thế trận...Trong một tiếng đồng hồ trước đó, Arsenal chơi đầy sức sống, mạch lạc và nguy hiểm hơn Liverpool nhưng Rosenthal mang đến thứ tốc độ nhanh không thở kịp, điều mà trước đó trận đấu hoàn toàn không có”.
Rosenthal tiếp tục là ngôi sao của trận đấu tiếp theo trên sân nhà tiếp đón Chelsea. Ông ghi bàn mở tỉ số, rồi sau đó kiến tạo Rush ghi bàn thứ tư. Liverpool thắng 4-1. Ở Israel, báo chí theo dõi rất sát sao, còn ở Bỉ và Italy, cánh phóng viên tự hỏi lý do gì đằng sau quyết định của Standard và Udinese.
Liverpool đánh bại QPR 2-1 vòng tiếp theo, trong khi Villa để Norwich cầm hòa 3-3 trên sân nhà, đồng nghĩa The Kop vô địch Anh lần thứ 18.
“Mọi chức vô địch đều ngọt ngào nhưng vô địch Anh trong màu áo Liverpool là đỉnh cao nhất trong sự nghiệp của tôi” - Rosenthal chia sẻ.
“Đặc biệt là sau những gì tôi đã đi qua suốt mùa giải năm ấy. Tôi thấy bản thân mình đã tự kiếm được quyền để tận hưởng chức vô địch”.
“Ronnie Rosenthal tạo ra ảnh hưởng rất lớn, mang đến Liverpool một cú hích cực mạnh từ phía sau” - Graham Taylor nói. “Cậu ấy chỉ đến một cách tình cờ. Khi đó còn có chúng tôi chạy đua cho chức vô địch, thực lực tốt ngang nếu không nói đã hơn Liverpool trong nhiều thời điểm, chỉ trừ một việc, sở hữu những cầu thủ kinh nghiệm để vực dậy khi cần thiết. Khi tôi nhìn thấy gã này - lúc đó tôi theo dõi rất nhiều cầu thủ trên thế giới - nhưng Rosenthal là ai mới được? Chỉ trong thời gian ngắn ngủi khi giải đấu sắp kết thúc, cậu ấy giúp đối thủ mạnh nhất của chúng tôi đến chức vô địch. Cái tên Rosenthal này sẽ in sâu vào não tôi. Cậu ấy mang đến những điều không thể dự báo trước, giúp họ giành chức vô địch”.
“Tôi sẽ không nói quá lên rằng Ronnie giành chức vô địch cho chúng tôi nhưng Liverpool thực sự cần điều gì đó” - Barnes nói. “Chúng tôi là một bóng mạnh, mạnh nhất nước Anh nhưng chúng tôi đã có một chút tự mãn. Chúng tôi cần những tia lửa. Chúng tôi thắng vài trận, rồi thỉnh thoảng chơi không tốt để mất điểm. Vì vậy chúng tôi cần những tia lửa, cần điều gì đó làm bùng cháy chúng tôi trở lại. Và đó là Ronnie. Làm được những thứ như vậy thực sự khiến tất cả phải ngạc nhiên.
Có lẽ mọi người đều chưa biết về Ronnie trước đó. Họ chỉ biết Rush, Beardsley, Aldridge. Ronnie là mẫu cầu thủ rất khác, rất nhiệt huyết trong từng bước chạy. Rush rất giỏi khi không có bóng, Beardsley là chân rê bóng cừ khôi và chuyền cũng giỏi nhưng không phải chân chạy mạnh mẽ. Aldridge không cần chạy theo bóng; cậu ấy đơn giản là có mặt ở đúng nơi, đúng thời điểm. Vậy cho nên khi chúng tôi chơi những trận mà đối thủ kiểm soát được tình hình, Ronnie là thứ gì đó họ không thể khống chế được. Đó không nghĩa là khẳng định Ronnie giỏi hơn Ian Rush hay Peter Beardsley nhưng trong những thời điểm cụ thể, cậu ấy giúp chúng tôi mạnh hơn nữa”.
Giải đấu vẫn còn 2 trận. Lễ đăng quang diễn ra trên sân nhà sau trận Derby County. Dalglish thay mình vào sân đá trận chuyên nghiệp cuối cùng. Liverpool thắng 1-0 mà kiến tạo là của Rosenthal. Sau đó đến chiến thắng 6-1 cuối mùa giải, ông ghi các bàn thắng thứ tư và thứ sáu cho Liverpool. Đó là bàn thắng cuối cùng trong mùa giải 89-90 của The Kop..
---
Rất ít người tin nổi sau ngày đó, Liverpool vẫn chưa thể giành thêm lần vô địch nào sau 30 năm. Thảm họa để lại dư chấn nặng nề suốt những năm về sau. Dalglish từ chức ở giữa mùa giải tiếp theo sau trận derby hòa 4-4 với Everton.
“Chúng tôi giống như con tàu không có người cầm lái” - hậu vệ Gary Gillespe nói.
Đội hình từng là hay nhất ở Anh dần yếu ớt. Trong khi đó, thế lực mới, Manchester United, thay thế Liverpool.
Liverpool cũng để mất tính tổ chức của mình. CLB khi đó hoạt động như cửa hàng tiện lợi ở địa phương, tự hào vì không bị thương hóa toàn cầu như những CLB Manchester United và Arsenal, những CLB đang thống lĩnh một Premier League mới mẻ, trở thành những biểu tượng toàn cầu. Liverpool bật bãi khỏi ngai vàng trên mọi khía cạnh.
Ngày hôm nay, Rosenthal chỉ được nhớ đến với pha bỏ lỡ đáng nhớ. Trong trận đấu với Aston Villa ngày 19 tháng mười hai 1992, ông đi bóng vượt qua cả thủ môn nhưng không hiểu bằng cách nào đó, trước khung thành trống lại sút vào xà ngang. Nó được xem là pha bỏ lỡ của thế kỷ.
“Ồ coi kìa, cậu ta bỏ lỡ ở khoảng cách 6 yard!” -Dalglish thốt lên. “Nhưng bạn không thể bị lên án chỉ vì một tình huống bỏ lỡ. Tôi không nghĩ cậu ấy lại bỏ lỡ nếu có tình huống tương tự, thậm chí ngay cả cố tình làm vậy cũng không được. Cậu ấy xứng đáng được tôn trọng với những gì đã làm được cho Liverpool. Tôi chắc cậu ấy cũng bật cười hôm nay”.
“Khoảnh khắc đó khiến tôi buồn phiền, rất nhiều” - Rosenthal thổ lộ. “Trong phòng thay đồ tôi thấy rất xấu hổ nhưng những đồng đội đâu tha tôi quên dễ dàng. Nhưng nó thực sự đã xảy ra. Ngày nay nó không còn làm tôi buồn phiền thêm. Mọi khi có những pha bỏ lỡ kỳ quặc thì cánh phóng viên lại gọi cho tôi, nhưng tôi không có vấn đề gì nữa”.
Rosenthal có những trận đấu hay trong màu áo Liverpool, Spurs và Watford, nhưng không bao giờ duy trì được giai đoạn ổn định kéo dài.
“Điều tuyệt vời nhất ở Ronnie, theo tôi là việc cậu ấy chơi rất hay khi vào sân từ ghế dự bị” - Barnes nói. “Tôi không thể đá dự bị. Tôi luôn luôn chơi tệ khi vào sân từ ghế dự bị. Nếu phải vào, có khi mất cả nửa tiếng đồng hồ tôi vẫn chưa hòa nhập được. Đó cũng là điều khiến tôi thích thú về các cầu thủ dự bị. Họ vào sân, chỉ cần 5 phút là ghi bàn hoặc làm được thứ gì đó. Ronnie luôn làm tôi phải ngạc nhiên. Bạn có thể cho cậu ấy 2 phút thôi. Cậu ấy vào sân và tạo ra thứ gì trong hai phút đó”.