Bất cứ khi nào, bất kì “Pháo thủ” nào cần tới sự giúp đỡ của Pires, anh sẽ luôn có mặt và mang đến cho họ thứ năng lượng tích cực nhất. Như anh đã từng, trong những tháng năm xưa cũ, trên hành trình chinh phục biết bao đỉnh cao cùng Arsenal
Arsene Wenger từng nói thế này: “để thấy một Pires hạnh phúc, tất cả những gì bạn cần làm là… chuyền bóng cho cậu ấy”. Nghe thật đơn giản phải không? “Trao trái bóng cho Pires, bạn sẽ giữ chặt cậu ấy bên mình trọn ngày”.
Với Pires, trái bóng là bạn. Một người bạn tốt! Và Pires hạnh phúc nhất là khi anh có “người bạn” này bên cạnh, ở nơi mà anh luôn coi là ngôi nhà thứ 2 trong đời: Arsenal.
Giữa Pires và Arsenal có một mối liên kết gắn bó, sâu sắc và đặc biệt. Đấy là lý do tại sao, 13 năm sau khi chính thức không-còn-là-cầu-thủ Arsenal, hơn 4 năm sau khi Pires chính thức treo giày, London Colney – trung tâm huấn luyện của “Pháo thủ” vẫn là nơi mà anh lui tới thường xuyên.
London Colney luôn dang rộng vòng tay đón Pires, bất cứ khi nào anh muốn. Tất cả những gì Pires cần làm để được “tung tăng” ở nơi này chỉ là một tin nhắn cho ban quản lý trung tâm với nội dung đại loại như: “Ngày mai, tớ sẽ đến tập nhé”. Thế là đủ!
Để rồi, mỗi khi Pires đến London Colney, tất mọi thứ để “phục vụ” cho anh luôn được chuẩn bị sẵn sàng. Một tủ thay đổ riêng, trang phục thi đấu có thêu hai chữ “R.P” – viết tắt tên anh, và tất nhiên một đôi giày thơm tho, bóng loáng. “Tại nơi này, tôi luôn cảm thấy mình vẫn là một cầu thủ của đội, một “Pháo thủ” – Pires nói.
Trong bóng đá hiện đại, câu chuyện tương tự hiếm khi tồn tại ở những CLB khác. Pires không phải là cầu thủ Arsenal, cũng chẳng là thành viên của BHL đội bóng nhưng anh lại là gương mặt quen thuộc trong các buổi tập của “Pháo thủ”.
Có nhiều cầu thủ chuyên nghiệp khi ở vào hoàn cảnh không có ràng buộc với bất kì đội nào thường đăng ký tập cùng với một CLB bất kì để duy trì thể lực và cảm giác bóng, trước khi thực hiện bước xê dịch mới. Nhưng đây là về Pires và Arsenal. Về một câu chuyện hoàn toàn khác mẫu số chung và nó gần như là một phần tất yếu tại London Colney suốt 3 năm qua. Từ khi Wenger còn tại vị cho đến thời của Unai Emery.
“Tôi đã nói chuyện với Unai về điều này. Ông ấy nói: “OK, nếu là cậu thì tuyệt đối không có gì phải lăn tăn hết. Cậu là huyền thoại của Arsenal, là đại sứ của CLB, nơi này trước sau luôn là nhà của cậu”.
Cuộc nói chuyện đầu tiên và tất nhiên hàng chục lần trao đổi sau này giữa họ, là bằng tiếng Tây Ban Nha. Mẹ của Pires gốc Tây Ban Nha còn cha anh là người Bồ Đào Nha, cựu tiền vệ tuyển Pháp và nổi danh tại Anh này thông thao bốn thứ tiếng. Emery, sau hơn 1 năm làm nghề ở Anh, vẫn chưa giao tiếp trôi chảy bằng bằng tiếng bản địa. Và chính việc Pires và Emery có thể trao đổi với nhau thoải mái bằng tiếng Tây Ban Nha khiến mối liên hệ giữa họ trên sân tập, tại London Colney, thực sự sâu sắc.
Luôn coi mình là một phần của Arsenal, Pires dĩ nhiên không đến London Colney chỉ là để duy trì thể lực hay nuôi dưỡng niềm đam mê với trái bóng tròn. Không ai ở Arsenal giao cho anh một công việc cụ thể, nhưng Pires tự thấy mình có trách nhiệm với nơi này, đội bóng này. “Nhiệm vụ” của Pires, như anh thừa nhận là “cố gắng lan tỏa sự tích cực cho các thành viên của Pháo thủ”.
“Phải thừa nhận, đội bóng đang chơi tệ. Và người hâm mộ có lý do để thất vọng. Nhưng “vấn đề của tôi” là tôi luôn tràn ngập niềm tin và sự lạc quan bất cứ khi nào nói về Arsenal. Và thực sự là Arsenal đang có một đội ngũ chất lượng và tôi tin rằng mọi thứ sẽ tốt dần lên theo thời gian. Điều quan trọng nhất lúc này là Unai và các cầu thủ cần trao đổi với nhau nhiều hơn, sát cánh bên nhau để tìm ra giải pháp vượt khó”.
Nói về HLV Emery, Pires cho biết: “Unai là một người đáng mến, một HLV giỏi. Và tôi hiểu Unai đang phải đối mặt với nhiều vấn đề. Áp lực với ông ấy là rất lớn. Người hâm mô, đa số, chỉ nhìn vào kết quả để đánh giá mà không hiểu được HLV là một nghề nguy hiểm mà những khó khăn mà họ phải trải qua trong công việc này. Nhất là khi bạn làm HLV ở Premier League, nơi mà cường độ và sực ép là hoàn toàn khác biệt so với Tây Ban Nha, Pháp hay Italia”.
Khác với nhiều danh thủ Arsenal – phân đông là chỉ trích – Pires có góc nhìn nhân văn hơn hơn nhiều về vụ scandal Granit Xhaka. “Khi bạn thi đấu trên sân và cảm nhận được năng lượng tích cực lan tỏa từ các CĐV trên khán đài, bạn chắc chắn sẽ chơi tốt hơn. Nhưng ngược lại, nếu đó là năng lượng xấu, bạn sẽ mất đi sự tự tin. Xhaka là một chàng trai tốt, một cầu thủ có chất lượng. Tôi biết Xhaka yêu Arsenal đến thế nào. Tuy nhiên, nếu bạn đánh mất sự kiểm soát bởi phản ứng (xấu) từ CĐV, đó chắc chắn là điều tồi tệ nhất. Tôi hiểu cảm giác của Xhaka và tôi cũng hiểu thái độ của người hâm mộ. Đây là một mối quan hệ luôn nhạy cảm”.
Quãng thời gian gắn bó với Arsenal sau khi treo giày, đặc biệt là thời hậu Wenger khiến Pires không ngần ngại chỉ ra những vấn đề hiện tại của đội bóng. “Đây là một tập thể đa sắc. Với nhiều cầu thủ đến từ các quốc gia khác nhau. Có người rất mạnh về thể lực, số khác thiên về kĩ thuật, một vài cầu thủ đặc biệt thông minh, nhưng tất nhiên đội bóng này cần một thủ lĩnh thực sự”. Theo Pires, thủ lĩnh số 1 của Arsenal tốt nhất nên là một cầu thủ người bản địa.
“Đó nên là một cầu thủ người Anh, bởi Arsenal là một CLB Anh và chẳng cầu thủ nước ngoài nào có được thứ khí chất đặc biệt về màu cờ sắc áo hơn một anh chàng sinh ra và lớn lên tại chính nơi này cả” – Pires phân tích, “Dĩ nhiên, đây là một thời đại khác. Thời còn là “Pháo thủ”, tôi đã chơi bên cạnh những cầu thủ bản địa xuất sắc, những thủ lĩnh hàng đầu như David Seaman, Lee Dixon, Tony Adams, Martin Keown, Ashley Cole, Ray Parlour… Tập thể hiện tại cần những cầu-thủ-Anh-như-thế”.
Bên cạnh đó, Pires cũng luôn giữ sự lạc quan về thế hệ cầu thủ Anh mới của “Pháo thủ”, như Joe Willock, Reiss Nelson, Boyako Saka, Smith Rowe và tất nhiên nhóm trụ cột Rob Holding, Calumm Chambers, Maitland-Niles. “Những chàng trai tuyệt vời, thứ duy nhất họ thiếu chỉ là kinh nghiệm đỉnh cao. Nhưng dù sao đây mới chỉ là điểm khởi đầu. Tôi thực sự lạc quan về triển vọng của nhóm cầu thủ này”.
Pires gia nhập Arsenal mùa Hè 2000. Vòng khai mạc mùa giải Premier League 2000/01, dù đã thể hiện rất ấn tượng trong giai đoạn tập huấn, Pires không được Wenger sử dụng trong đội hình xuất phát. Anh ngồi đó, trên băng ghế dự bị tại The Light, chứng kiến Arsenal bị chủ nhà Sunderland đánh bại 1-0 trong một trận đấu đặc quánh áp lực mà anh bạn đồng hương Patrick Vieira phải nhận thẻ đỏ ở phút 90. Quan điểm của Wenger là rất rõ ràng: ông muốn cậu học trò mới của mình dần dần cảm nhận và thích ứng với sự khốc liệt của Premier League.
Phải đến giữa tháng 10/2000, tức 3 tháng sau khi gia nhập Arsenal, Pires với bàn thắng tuyệt vời vào lưới Lazio ở Champions League, mới thực sự hòa nhập với tập thể mới, thực sự cảm thấy “Pháo thủ” là nơi mà anh thuộc về. Từng trải qua giai đoạn đầu khó khăn trong việc thích nghi với bóng đá Anh, Pires vô cùng đồng cảm khi dõi theo cách mà tân binh Nicolas Pepe cố gắng điều chỉnh mình để tương thích tại môi trường mới.
Với Pires, những gì Pepe đang phải trải qua và đối mặt còn khó khăn hơn chính anh của gần 2 thập kỉ trước rất nhiều. Thời đó, Pires có những đồng đội ở đẳng cấp hàng đầu nhưng Vieira, Dennis Bergkamp, Thierry Henry hay Nwanko Kanu, chưa kể bộ tứ vệ thượng thặng người bản địa ở hàng thủ cùng thủ thành lão luyện Seaman. Pepe hiện tại “cô đơn” hơn nhiều. Và đấy là lý do tại sao, trong những lần hiện diện ở London Colney, Pires luôn dành cho Pepe sự quan tâm đặc biệt hơn những thành viên khác của “Pháo thủ”.
Với các CĐV Arsenal, mùa giải hay nhất của Pires chính là mùa thứ hai anh khoác áo CLB này, 2001/02. Nhưng đó cũng là mùa giải mà Pires vắng mặt trong hơn một tháng cuối bởi chấn thương nặng ở trận đấu với Newcastle tại cúp FA. “Cho tới trước khi dính chấn thương, Pires là cầu thủ hay nhất Thế giới ở vị trí của cậu ấy. Tới tận bây giờ tôi vẫn nguyền rủa bản thân vì quyết định sử dụng Pires ngày hôm ấy” – Wenger cho biết. Mùa giải 2001/02, Arsenal đăng quang chức vô địch Premier League, Pires nhận giải Cầu thủ hay nhất của FWA. Nhưng chấn thương khiến Pires-hay-nhất bở lỡ kì World Cup 2002.
Với kinh nghiệm xương máu của bản thân, “nhiệm vụ” chính của Pires tại London Colney, là hỗ trợ nhóm cầu thủ đang trong giai đoạn phục hồi sau chấn thương. Công việc không chính thức nhưng sự tận tâm và niềm hứng khởi của Pires là rất dễ nhận thấy. Pires đã dành nhiều thời gian để ở bên cạnh Holding, Hector Bellerin trong quãng thời gian bộ đôi này hồi phục chứng năng sau chấn thương đầu gối – tương tự những gì Pires trải qua mùa Hè 2002.
Dĩ nhiên, với kĩ năng bóng đá thượng hạng của mình, Pires còn đảm nhiệm một vai trò khác trong các buổi tập tại London Colney. Pires thường là người thực hiện những pha chuyền bóng trong các bài tập mô phỏng tình huống chiến thuật cụ thể. Từng là một tiền vệ ở đẳng cấp hàng đầu Thế giới, Pires dĩ nhiên biết cách tung ra các đường chuyền có độ chính xác và sát với thực chiến hơn nhiều so với bất kì thành viên nào trong Ban huấn luyện của Emery.
“Giữa tôi và các trợ lý HLV Arsenal luôn sự phối hợp hoàn hảo trong các phiên tập luyện. Các trợ lý sẽ đưa ra chỉ dẫn cơ bản với cầu thủ. Còn tôi sẽ hỗ trợ BHL, bằng những gì tốt nhất của mình. Tôi là một chuyên gia “xịn xò” đấy nhé. Và tôi tin, các cầu thủ sẽ tốt hơn khi tập luyện với tôi” – Pires hào hứng cho biết.
Gần đây, đối tượng chăm sóc đặc biệt của Pires là Alexandre Lacazette, người dính chấn thương mắt cá hồi đầu tháng 9. Lacazette tái xuất sân cỏ cuối tháng trước và vừa có cú đúp trong trận Arsenal hòa Southampton 2-2. “Ba tuần tập hồi phục với Robert đã giúp ích tôi rất nhiều” – Lacazette mới đây cho biết.
“Tôi hi vọng chút đóng góp nhỏ bé của mình sẽ giúp ích cho họ (những cầu thủ đang tập luyện để trở lại sau chấn thương – ND). Tôi từng hai lần trải qua những chấn thương nặng. Tôi hiểu cảm giác này như thế nào, sự khó khăn khi phải một mình chiến đấu với nỗi đau về thể xác và tinh thần ra sao”.
“Cầu thủ nào cũng vậy thôi, đều có chung những cảm xúc tương tự nhau khi bản thân phải đối mặt với một chấn thương dài hạn. Quãng thời gian ấy, những tổn thương về tinh thần là rất lớn, thậm chí còn hơn cả sự đau đớn về thể xác. Bạn sẽ cảm thấy mình như một kẻ bên lề, một khách lạ, hoàn toàn tách biệt với tập thể đội bóng ngoài kia. Họ, những đồng đội của bạn đang tập cùng nhau trên sân. Còn bạn, ở đây, một mình.
Mục tiêu duy nhất của bạn lúc ấy, là nỗ lực từng ngay từng giờ để lại là một phần thực sự của tập thể. Nhưng sẽ thật tuyệt vời nếu có một người đồng hành bên mình, trong giai đoạn khó khăn nhất, khi mà những suy nghĩ sầu não luôn thường trực trong đầu bạn” – Pires nói với The Athletic.
Pires đã đánh dấu màn tái xuất của mình sau chấn thương với 14 bàn thắng ở mùa giải Premier League 2002/03 cùng pha lập công quyết định giúp Arsenal đánh bại Southampton trong trận chung kết cúp FA. Mùa kế tiếp, anh là một trong những thành viên xuất sắc nhất trong đội hình “Invincibles” đăng quang chức vô địch Premier League 2003/04 với thành tích bất bại.
Sau 6 mùa giải tuyệt vời cùng Arsenal, Pires nói lời chia tay “Pháo thủ” gia nhập Villarreal, chơi bóng ở đây 4 năm, rồi trở lại Premier League khoác áo Aston Villa mùa 2010/11, trước khi chính thức treo giày tại CLB Ấn Độ FC Goa năm 2015. Hơn 3 năm qua, Pires và gia đình định cư ở London, một nơi không quá xa so với đại bản doanh của Arsenal.
Thức dậy vào mỗi buổi sáng, lái xe đến Herefordshire, đi qua cánh cổng London Colney, vào phòng thay đồ dành riêng cho mình ở trung tâm huấn luyện, khoác lên người trang phục “Pháo thủ” và bước ra sân tập với trái bóng. Đó là lịch trình quen thuộc của Pires vài năm qua, là thứ giúp anh duy trì niềm đam mê với bóng đá trong sự kết nối sâu sắc với CLB trong tim mình Arsenal.
Bất cứ khi nào, bất kì “Pháo thủ” nào cần tới sự giúp đỡ của Pires, anh sẽ luôn có mặt và mang đến cho họ thứ năng lượng tích cực nhất. Như anh đã từng, trong những tháng năm xưa cũ, trên hành trình chinh phục biết bao đỉnh cao cùng Arsenal…
Lược dịch từ: Pires is helping injured Arsenal players recover. ‘I can feel how they are doing, when they are alone on the field’ (The Athletic)
AUGUST