Raul Jimenez không nhớ chút gì về pha va chạm đã suýt kết thúc sự nghiệp của anh. Bạn gái của tiền đạo người Mexico, Daniela Basso, không bao giờ có thể quên được nó. Trong 45 phút, cô đã lo sợ rằng anh có thể mất mạng. Giờ thì cô đang phải cố làm quen với việc nhìn anh trở lại chơi bóng.
Lịch để bàn 2025 - ấn phẩm ĐẶC BIỆT dành riêng cho fan bóng đá. Mang cả thế giới bóng đá đến với bàn làm việc của bạn!
Chấn thương kinh hoàng của Raul Jimenez trong trận đấu với Arsenal vào tháng 11 năm ngoái. Ảnh: Getty Images
Raul Jimenez nhớ rằng anh đã đến London cùng các đồng đội tại Wolverhampton Wanderers. Anh nhớ mình đã bước ra sân đấu tại Emirates Stadium khoảng 1 tiếng trước khi cuộc đối đầu với Arsenal vào tháng 11 bắt đầu, nhìn thoáng xung quanh và quay vào bên trong để thay đồ. Như thường lệ, Jimenez sẽ là người đảm nhận vị trí cao nhất trên hàng công của Wolves.
Thế nhưng, trong đầu anh hoàn toàn không có một ký ức nào về những gì diễn ra sau đó cả.
Tất cả những ký ức anh có trong đầu về 5 ngày sau đó chẳng khác nào các bức ảnh chụp vội, mờ ảo và không rõ nét. Anh biết rằng mình đã ở trong bệnh viện. Các y tá mang đồ ăn đến giường và đi cùng anh vào nhà vệ sinh. Đã có những bài kiểm tra được thực hiện để xem xét khả năng thăng bằng. Bạn gái của anh, Daniela Basso, đã trò chuyện với anh thông qua các cuộc gọi video để anh có thể gặp cô con gái 6 tháng tuổi của họ, Arya. Jimenez đã gọi đó là “días perdidos” – những ngày bị thất lạc.
Không thể nào phán xét khát khao sự bình yên của Basso khi cô muốn quên đi biến cố kinh hoàng kia, và tốt nhất là chưa bao giờ biết đến nó. Cô nhớ lại từng phút với cảm xúc đau đớn, xót xa hiện lên rất rõ ràng. Cô kể câu chuyện một cách rất khó nhọc, như thể chỉ có thể xử lý nó từng chút một. Cô thường xuyên liếc nhìn sang Jimenez, đang ngồi cạnh mình trong một cuộc gọi video, như để tự trấn an rằng nỗi sợ kinh hoàng nhất của cô đã không trở thành hiện thực.
Basso đang ở trong ngôi nhà của hai người tại Wolverhampton khi trận đấu của Wolves vào ngày 29 tháng 11 bắt đầu. Cô vừa mới tắm cho Arya xong và đang cố dỗ cô bé ngủ. Trận đấu chỉ mới trôi qua vài phút khi Arsenal được hưởng một pha phạt góc.
Jimenez – tiền đạo người Mexico đang xuất hiện ở vòng cấm đội mình để hỗ trợ phòng ngự – đã nhận thấy đường bay của bóng và nhảy lên với ý định cản phá khi David Luiz, hậu vệ của Arsenal, lao vào. Trán của Luiz đã đập vào một bên hộp sọ của Jimenez. Âm thanh của pha va chạm đủ lớn để có thể nghe thấy qua TV. Jimenez đã gục xuống mặt sân.
Các đồng đội mặc áo in số áo của Raul Jimenez trong buổi tập trước trận gặp Liverpool để thể hiện sự sát cánh với tiền đạo Mexico. Ảnh: Getty Images
“Thật kinh hoàng, trong khoảnh khắc đó, suy nghĩ đầu tiên của tôi là anh ấy đã chết,” Basso chia sẻ. “Thông thường, khi các cầu thủ bị ngã và cảm thấy đau đớn, họ sẽ phản ứng. Đó là khi chúng ta biết được họ có đang giả vờ hay không. Nhưng lúc ấy: Chẳng có phản ứng nào cả. Tôi không thể nhìn thấy bất kỳ điều gì. Tôi không thể nhìn được đôi mắt của anh ấy.”
Cô lấy điện thoại và gọi cho bất kỳ ai mà mình có thể nghĩ đến. Trên TV, cô có thể nhìn thấy đội y tế đang đặt một chiếc máy thở lên Jiménez, nhẹ nhàng khiêng anh lên cáng và đưa anh đến bệnh viện. Basso đã cố hỏi thăm tình hình từ nhân viên liên lạc, hỗ trợ các cầu thủ (player liaison officer) của Wolves, sau đó là các chuyên gia vật lý trị liệu của câu lạc bộ này. Cuối cùng, cô đã liên hệ với thư ký của câu lạc bộ. Tất cả những gì mà anh ta có thể làm là bảo với Basso rằng anh ta sẽ gọi cho cô ngay khi có tin tức.
“Phải đến 45 phút sau tôi mới được biết rằng anh ấy vẫn còn sống,” cô nói. “Không phải là anh ấy vẫn khỏe, hay anh ấy sẽ ổn, mà chỉ là anh ấy vẫn còn sống mà thôi. Hãy thử tưởng tượng về 45 phút mà tôi phải cố giữ bình tĩnh và tự nhủ rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi xem.”
Cuối cùng, cô đã liên lạc được với bác sĩ của câu lạc bộ. Ông đã giúp cô giảm bớt nỗi sợ về trường hợp tệ nhất. Jimenez đang được đưa tới bệnh viện. Nhưng sự an tâm đó chỉ tồn tại trong một khoảng thời gian ngắn. Vị bác sĩ ấy nói với Basso rằng Jimenez sẽ phải phẫu thuật ngay lập tức. Cô hỏi ông liệu mình có nên đến London không. Ông nói “có”.
“Đó là cú shock thứ hai. Vị bác sĩ đó biết rằng tôi có một đứa con. Khi ông ấy bảo ‘có’, tôi đã nhận thức được tình hình nghiêm trọng đến thế nào,” Basso bộc bạch.
Câu lạc bộ đã cử một chiếc taxi đến đón Basso và Arya, đưa hai mẹ con đến London. Chuyến đi kéo dài gần 3 tiếng. Cô nhớ rằng Arya đã không ngủ trong suốt chuyến đi. Nhưng trên chiếc xe xa lạ đó vào lúc nửa đêm, không một lần cô con gái 6 tháng tuổi của Basso khóc.
Cặp đôi này sống một mình ở Wolverhampton, không có người thân nào trong đình bên cạnh ngoài 2 chú chó. Basso là một nữ diễn viên. Sau khi bắt đầu mối quan hệ với tiền đạo 30 tuổi, cô đã cùng anh chuyển đến Bồ Đào Nha, sau đó là Tây Ban Nha và hiện tại là nước Anh khi sự nghiệp của anh phát triển mạnh mẽ. Lúc này cô trở thành đầu mối liên lạc của tất cả mọi người.
“Gia đình và bạn bè của chúng tôi ở Mexico đã liên tục gọi cho tôi. Tôi đã phải cố tỏ ra mạnh mẽ. Tôi phải nói với họ rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi,” Basso tâm sự.
Lúc cô và Arya đến London, Jimenez đang trong quá trình phẫu thuật. Cô đã chờ đợi trong khoảng hai, ba tiếng hoặc hơn. Thời gian trôi qua một cách chậm chạp như thể đang trêu đùa lòng người. Khi cuộc phẫu thuật với cái hộp sọ bị nứt của tiền đạo người Mexico kết thúc, cô đã được phép gặp anh, nhưng chỉ trong vài phút ngắn ngủi. Anh vẫn đang ngấm thuốc an thần. Cô chia sẻ “Họ nói với tôi mọi thứ đã diễn ra tốt đẹp.Nhưng vì Covid, tôi không thể ở lại với anh ấy.” Khi Basso và con gái đến một khách sạn vào lúc 8 giờ sáng của ngày hôm sau, cuối cùng Arya mới ngủ.
Jimenez đã nằm viện suốt một tuần, dù vậy anh cũng không nhớ nhiều về điều đó. Hình thức liên lạc của anh với Basso và Arya, vì những hạn chế tiếp xúc do đại dịch, là thông qua các cuộc gọi video. “Không ai có thể gặp anh ấy cả,” Basso kể. “Chúng tôi nói chuyện với anh ấy chỉ để cho anh ấy biết rằng chúng tôi đang ở gần đó. Nhờ vậy anh ấy sẽ không cảm thấy cô đơn.” Khi nhìn thấy Jimenez, bước ra khỏi bệnh viện vào thứ 6 tuần sau mà không cần người hỗ trợ, cô nói rằng “điều tuyệt vời nhất, chỉ đơn giản là anh ấy vẫn ở bên chúng tôi.”
Bạn gái đã ở bên Raul Jimenez trong thời khắc nguy hiểm cũng như khó khăn nhất cuộc đời anh. Ảnh: Topnotch Management
Đối với Jimenez, vài tuần tiếp theo trôi qua thật chậm. Các bác sĩ của tiền đạo người Mexico đã cảnh báo anh phải hết sức cẩn thận và kiên nhẫn. Họ nói rằng có thể sẽ phải mất một khoảng thời gian để khả năng thăng bằng của anh trở lại như trước. Cơ thể anh rất nhanh cảm thấy mệt mỏi, và anh thừa nhận rằng giờ đây mình phải ngủ nhiều hơn lúc trước. Jimenez phải thường xuyên đến bệnh viện để chụp cắt lớp nhằm kiểm tra xem anh có bị sưng trong não hay không và đảm bảo rằng vết nứt trong hộp sọ của anh đang lành lại. Ngoài ra, tất cả những gì anh có thể làm là chờ đợi.
Mặt khác, Basso cảm thấy rất bất ngờ với tốc độ hồi phục của bạn trai. “Tuần đầu tiên thật khổ sở, nhưng tuần sau đó, mọi thứ diễn ra một cách rất ấn tượng,” cô chia sẻ. “Nếu là tôi thì chắc sẽ phải mất 5 tháng để hồi phục, nhưng anh ấy dường như đã khỏe lại với tốc độ nhanh hơn nhiều.” Cô tự hỏi rằng phải chăng việc Jimenez là một vận động viên thể thao đã giúp đẩy nhanh quá trình hồi phục của mình.
Chưa đầy ba tuần sau ca phẫu thuật, Jiménez đã có thể trở lại trung tâm huấn luyện của câu lạc bộ, chỉ đơn giản là để cảm nhận mặt cỏ dưới chân một lần nữa, để tái kết nối với các đồng đội của mình. Trong vòng một tháng, anh đã bắt đầu thực hiện những bước đầu tiên để có thể trở lại thi đấu: Đầu tiên là trong phòng gym, làm việc với khả năng di chuyển, khả năng phối hợp các chuyển động của cơ thể và khả năng thăng bằng.
Một tuần sau, anh đã có thể tập trên sân cỏ, đầu tiên chỉ là các bài tập chạy và sau đó, vào đầu tháng 3, là luyện tập như trước đây. Thời điểm tiền đạo người Mexico có thể trở lại thi đấu vẫn chưa chắc chắn – Jimenez đã hy vọng mình có thể thi đấu lại ngay trong mùa giải này hoặc tham dự các trận đấu của đội tuyển Mexico vào mùa hè năm nay, nhưng hiện vẫn chưa có một thời gian chính thức. Tuy nhiên việc lấy lại cảm giác mình là cầu thủ bóng đá cũng là một chiến thắng lớn đối với anh.
Jimenez chia sẻ: “Bạn cảm thấy mình đã trở lại là một phần của đội. Bạn tập luyện cùng họ, có cùng lịch trình với họ. Ban đầu, tôi phải đến trung tâm huấn luyện một mình, tập luyện một mình, và sau khi tôi kết thúc, cả đội đã rời đi hết. Khoảng thời gian đầu thật khó khăn. Khi bạn có thể tập luyện chung với mọi người, bạn mới cảm thấy được mình đã tiếp tục là một phần của đội.”
Việc Jimenez tham gia tập luyện được thực hiện với những quy tắc nghiêm ngặt. Anh không được đánh đầu, hay ít nhất là chưa được. Đó là một trong những điểm mạnh trong bộ kỹ năng của tiền đạo người Mexico, một trong những điều mà anh thích làm nhất. Đến khi được cho phép đánh đầu trở lại, Jimenez sẽ bắt đầu tập với một quả bóng mềm, nhỏ hơn để giúp hộp sọ của anh làm quen và xây dựng sức đề kháng.
Tuy nhiên, đã có những “lợi ích” xuất hiện. “Mọi người bảo các đồng đội của tôi phải thật cẩn thận với tôi,” anh kể. “Chuyện này rất kỳ lạ đối với họ, và cả với tôi nữa. Tôi nhận lấy bóng, và không ai có thể chạm vào tôi cả. Cảm giác cứ như thể tôi đã trở thành… Lionel Messi vậy.”
Raul Jimenez đã tập luyện trở lại và mong chờ trở lại sân cỏ thật sớm. Ảnh: Getty Images
Điều mà Jimenez chưa bao giờ nghi ngờ, dù chỉ một giây, là anh muốn trở lại thi đấu. Basso chưa từng thấy bạn trai nản lòng hay bực tức, ngay cả trong những ngày đầu tiên đầy khổ sở. Cô kể rằng mình đã hơn một lần nói với Jimenez anh nên khóc nếu cảm thấy muốn khóc. Anh cũng đã hơn một lần trả lời cô rằng mình không cần làm vậy bởi vì anh tin bản thân sẽ có thể tiếp tục thi đấu.
“Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình không muốn trở lại sân cỏ,” anh chia sẻ. “Niềm khát khao tái xuất luôn rực cháy trong tôi. Được chơi bóng là điều khiến tôi hạnh phúc nhất. Mong muốn tiếp tục thi đấu chính là động lực của tôi. Tôi muốn Arya xem tôi thi đấu, và đó chính là nguồn động lực lớn nhất mà tôi có thể có. Tôi luôn rất tự tin. Nếu hộp sọ của tôi lành lại, nếu não tôi hoàn toàn bình phục, tôi sẽ có thể thi đấu trở lại.”
Đối với Basso, cô có nhiều suy nghĩ phức tạp hơn.
Tất nhiên, điều ưu tiên của cô là người bạn trai của mình “đang ở bên chúng tôi, và anh ấy ổn, bất kể anh ấy có thi đấu lại hay không.” Nhưng cô vẫn phải khổ sở sống với những ký ức về những gì mà mình đã nhìn và những gì mà mình cảm thấy – những khoảnh khắc vô cùng “khủng khiếp”. Cô phải tự nhắc mình rằng Jimenez đang ở nhà, rằng ca phẫu thuật đã thành công, rằng các bác sĩ của anh tin rằng không có tổn thương lâu dài nào đối với não của anh cả. “Khi nghĩ về những chuyện này, và nhìn thấy anh ấy đang ở bên mình, tôi cảm thấy an tâm,” Basso tâm sự.
Cô cũng đã phải vật lộn với nỗi lo lắng về những gì sẽ diễn ra khi Jimenez tiếp tục thi đấu trong một cuộc chơi mà không có quy tắc nào yêu cầu các đối thủ phải dễ dãi với anh, tránh va chạm với anh, một nơi mà anh sẽ không chỉ được phép đánh đầu – mặc dù, rất có thể tiền đạo người Mexico sẽ thi đấu với một chiếc mũ bảo hiểm – mà còn được khuyến khích tích cực làm điều đó.
Tuy nhiên, kết luận mà Basso đưa ra là cô sẽ tin tưởng vào các bác sĩ đã giám sát quá trình hồi phục của Jimenez, và tin tưởng vào người bạn đời của mình. Cô cũng đã được tiếp thêm sức mạnh từ niềm tin tuyệt đối của tiền đạo người Mexico rằng anh chắc chắn sẽ trở lại với các trận đấu.
“Nếu anh ấy quyết định tiếp tục thi đấu, vậy thì anh ấy sẽ phải tiến bước cùng mọi rủi ro, tiến bước mà không được sợ hãi,” cô chia sẻ. “Khoảnh khắc mà bạn lo sợ chính là khoảnh khắc những tai nạn sẽ xảy ra. Nếu bạn quyết định rằng mình không thể làm được điều gì đó, vậy thì cứ nói rằng mình không thể, chuyện đó chẳng có gì xấu đâu. Nhưng đừng làm điều gì đó với nỗi sợ hãi. Dù quyết định của anh ấy có là gì đi chăng nữa, tôi cũng sẽ ở bên ủng hộ anh ấy.”
Basso cũng đã nghĩ về chuyện liệu cô còn có thể làm được những gì mà mình đã làm trước buổi tối khủng khiếp của tháng 11 năm ngoái không: Nhàn nhã ngồi xem khi Jiménez thi đấu, không chút lo lắng, không có nỗi sợ nào về điều tồi tệ nhất. Cô luôn thích xem các trận đấu của bạn trai, và giờ thì cô đang lo rằng mình sẽ “tim đập thình thịch” mỗi khi anh ra sân, tiếng vọng của những gì mà cô đã nghe và ký ức về những gì mà cô đã thấy sẽ không bao giờ phai mờ đi.
Nhưng cô vẫn nghĩ rằng, khi Jimenez trở lại với các trận đấu, cô sẽ tiếp tục dõi theo từng bước chân của anh. Tiền đạo người Mexico đang nhớ nhung da diết rất nhiều điều của bóng đá. “Chuyến đi từ khách sạn đến sân vận động, cảm giác được ra sân thi đấu,” anh tâm sự. Trên tất cả, điều mà anh nhớ nhất là “ghi một bàn thắng, cảm giác tuyệt vời nhất, sự hài lòng khi có thể làm tốt nhiệm vụ của bản thân, giúp ích cho đội bóng của bạn.”
Vào lần tiếp theo tiền đạo người Mexico làm điều đó – Basso cũng như Raul Jimenez tin chắc rằng sẽ có lần tiếp theo – cô chắc chắn sẽ theo dõi anh. “Tôi tin anh ấy,” cô chia sẻ. “Tôi sẽ theo dõi các trận đấu, và tôi sẽ ăn mừng những bàn thắng. Và con gái tôi chắc chắn cũng sẽ rất thích thú khi xem bố nó ghi bàn.”
Lược dịch từ bài phỏng vấn “The Lost Days of Raúl Jiménez” của ký giả Rory Smith trên The New York Times.
Trong số tất cả những điều Pep Guardiola nói về những khó khăn của Manchester City sau thất bại 1-4 trên sân Sporting Lisbon, có một câu trả lời của ông cho một câu hỏi không liên quan có lẽ là điều đáng chú ý nhất.
Trận đấu khép lại, Luis Diaz rời sân Anfield với danh hiệu "Cầu thủ xuất sắc nhất trận" và ôm quả bóng Champions League sau khi đã lập một cú hattrick vào lưới Bayer Leverkusen. Và vẫn như thường lệ, trên quả bóng ấy lại có đầy đủ chữ ký của đồng đội để giúp Diaz lưu giữ lại chút kỷ niệm về một đêm huyền ảo của mình tại Anfield.