Từ những bước chạy thoăn thoắt trên từng thảm cỏ xanh tại Anfield, anh bước lên thảm đỏ tại Paris trong đêm trao giải Quả bóng vàng châu Âu trước những ánh mắt ngưỡng mộ của cả khán phòng, cho đến quãng thời gian ác mộng phải trốn trong nhà vệ sinh. Đã từng có một Michael Owen như vậy đó!
Lịch để bàn 2025 - ấn phẩm ĐẶC BIỆT dành riêng cho fan bóng đá. Mang cả thế giới bóng đá đến với bàn làm việc của bạn!
Ngày 17/12/2001, tức là chỉ 3 ngày sau khi Michael Owen mừng sinh nhật ở tuổi 22, anh bước lên thảm đỏ tại Paris theo tiếng gọi nồng nhiệt của người dẫn chương trình, thu hút mọi ánh nhìn của hàng trăm con người đang có mặt tại đêm Gala trao giải ngày hôm đó, trước khi nở nụ cười rạng rỡ với danh hiệu Quả bóng vàng đang cầm trên tay. Tổng cộng 176 lá phiếu đến từ giới chuyên môn, các nhà báo uy tín và các cầu thủ, đủ sức để biến chàng tiền đạo Liverpool trở thành người xứng đáng nhất với danh hiệu cao quý ấy.
Tin rằng nếu chúng ta nhìn vào bản danh sách 9 người xếp sau Owen trong cuộc bầu chọn năm 2001, tất cả sẽ phải ngỡ ngàng. Họ đều là cầu thủ mà sau này đi vào huyền thoại của làng túc cầu giáo. Từ Raul Gonzalez, Oliver Kahn, David Beckham, Francesco Totti…cho đến Luis Figo, Rivaldo, Thiery Henry, Zinedine Zidane. Owen là người trẻ nhất trong số những cái tên kể trên nhưng lại là người chiến thắng sau cùng.
Thứ hạng cuộc đua Quả bóng vàng 2001
Nhưng rõ ràng giải thưởng trao cho Owen là hoàn toàn xứng đáng. Anh ghi hơn 30 bàn thắng, góp công lớn giúp Liverpool giành tổng cộng 4 danh hiệu vô địch (Cúp FA, Cúp Liên đoàn, Cúp C2 châu Âu, Siêu cúp châu Âu). Năm 2001 cũng là cột mốc đánh dấu một Owen bùng nổ trong màu áo đội tuyển quốc gia, tiêu biểu là cú hat-trick đưa đội tuyển Anh thắng ngược Đức 5-1 ngay tại Munich để giành vé dự vòng chung kết World Cup 2002.
THAM VỌNG BẤT THÀNH TẠI REAL MADRID
Tuy vậy, cũng chỉ chưa đầy 3 năm sau khoảnh khắc đi vào lịch sử đó, Owen tuyên bố muốn rời đội bóng thành phố cảng Merseyside để chuyển đến Real Madrid theo lời mời gọi của chủ tịch Florentino Perez. Một tương lai đầy hứa hẹn được ông trùm xây dựng vẽ ra cho cuộc đời Owen, khi anh sẽ trở thành một ngôi sao mới giữa “Dải ngân hà Galacticos”.
Trở lại năm 2017, HLV Jurgen Klopp đã từng nói thế này với Philippe Coutinho, thời điểm tiền vệ người Brazil muốn chuyển đến đầu quân cho Barcelona: “Hãy ở lại đây và người ta sẽ dựng tượng để vinh danh cậu. Nếu đến một nơi khác như Barcelona hay Bayern Munich, Real Madrid cậu sẽ chỉ là một cầu thủ bình thường như những người khác”.
Mùa hè 2004, người đồng đội Jamie Carragher cũng đã có những lời khuyên tương tự như vậy với Owen, tuy nhiên sự hiếu thắng của Owen khiến anh muốn chứng tỏ với tất cả rằng nhận định đó hoàn toàn sai lầm. Sau cùng, chỉ với vỏn vẹn 8 triệu bảng cùng cái tên Antonio Nunez cập bến Anfield theo chiều ngược lại, Real Madrid đã sở hữu tiền đạo xuất sắc nhất Liverpool và đội tuyển Anh khi đó. Dù đau lòng nhưng ban lãnh đạo Liverpool chẳng hề có lựa chọn nào khác. Bởi lẽ nếu không bán Owen ngay mùa hè 2004, họ sẽ mất trắng anh trong 6 tháng tiếp theo.
Và để rồi mãi sau này, khi hai thập kỷ đã qua đi, khi người ta có dịp ngồi lại với nhau kể những câu chuyện bóng đá trong quá khứ, tất cả đều cho rằng khoảnh khắc Owen rời Liverpool cũng là khoảnh khắc “giết chết” sự nghiệp của chàng tiền đạo xuất sắc bậc nhất lịch sử bóng đá Anh. Nói như vậy không có nghĩa Owen là bản hợp đồng thất bại toàn tập của Real Madrid như nhiều người vẫn nghĩ, chỉ đơn giản cả hai sinh ra không dành cho nhau mà thôi.
Mùa giải 2004/2005, mùa giải duy nhất Owen chơi bóng trong màu áo Los Blancos, bản thân đội bóng thành Madrid cũng trở thành mớ hỗn đỗn với việc nội bộ “thay tướng” tới 3 lần. Jose Camacho chỉ tại vị được 6 trận trước khi nhường “ghế nóng” cho Mariano García Remon. Chiến lược gia người Tây Ban Nha cũng chỉ kịp dẫn dắt 20 trận, trước khi bị thay thế bởi Vanderlei Luxemburgo vào dịp Giáng sinh.
Và dù không có được chỗ đứng vững chắc khi thường xuyên phải dự bị cho bộ đôi Ronaldo và Raul, Owen vẫn kịp để lại dấu ấn cho riêng mình với việc ghi tổng cộng 16 bàn thắng trên mọi đấu trường, trở thành cầu thủ ghi bàn nhiều thứ 2 cho Real ở mùa giải năm đó. Chỉ tiếc rằng trong quãng thời gian ngắn ngủi ấy, Owen không dành bất cứ danh hiệu nào với Real Madrid. Đội chủ sân Bernabeu chỉ về đích thứ 2 tại La Liga, đồng thời sớm dừng bước tại Champions League và Cúp Nhà vua.
Mùa giải duy nhất của Owen trong màu áo Real Madrid không tệ như nhiều người nghĩ. Ảnh: Getty Images
Tuy nhiên, lý do khiến Owen nhanh chóng đưa ra quyết định chia tay CLB mà chỉ 1 năm về trước anh khát khao được khoác áo, chính là vì đã chán ngấy cuộc sống tẻ nhạt ở Tây Ban Nha. Giữa một tập thể phần đông là các cầu thủ bản địa và Nam Mỹ, Owen cảm thấy mình lạc lõng do bất đồng ngôn ngữ, bất đồng trong phong cách sống.
Owen chẳng phải mẫu người của công chúng như David Beckham – ngôi sao cập bến Real với tham vọng không chỉ là tỏa sáng trên sân cỏ, mà còn phát triển hình ảnh bản thân. Tầm ảnh hưởng của Beckham đến người hâm mộ đã sớm vượt xa khuôn khổ của một trận bóng đá. Hình ảnh của anh xuất hiện với mật độ dày đặc trên truyền hình, tạp chí thời trang, cho đến những hợp đồng quảng bá thương hiệu nổi tiếng.
Hơn nữa, đằng sau Beckham còn là một cô vợ Victoria tài năng, đã quá quen với ánh đèn thảm đỏ của những đêm hội hoành tráng. Còn đằng sau Owen chỉ là một người vợ bình thường, một người cũng đã chán ngấy với việc giam mình trong bốn bức tường khách sạn, ngày ngày cùng đứa con gái mới 2 tuổi chờ đợi chồng mình trở về sau những buổi tập.
Thậm chí có lần sau một trận đấu muộn, Owen nhận điện thoại của vợ mình và nói sẽ trở về nhà trong 15 phút tới. Nhưng cứ 5 phút, tiếng chuông điện thoại của Owen lại vang lên với giọng nói: “Anh sắp về đến nơi chưa?”. Một sự chán chường bao phủ trong quãng thời gian sống tại Madrid của gia đình Owen. Không bạn bè, không những buổi dã ngoại bên người thân.
Owen muốn trở lại xứ sở sương mù và điểm đến đầu tiên trong suy nghĩ của anh là Liverpool. Nhưng vào thời điểm đó, “Lữ đoàn đỏ” khó lòng đáp ứng được yêu cầu chuyển nhượng từ phía Real Madrid. Họ muốn Owen kiên nhẫn chờ đợi, còn anh thì muốn rời Real Madrid ngay lập tức. Đội bóng duy nhất nghiêm túc đặt vấn đề và sẵn sàng đáp ứng mức phí 16 triệu bảng là Newcastle. Owen có thể từ chối Newcastle vì tầm vóc của “Chích chòe” vốn dĩ chưa tương xứng với tài năng của anh. Tuy nhiên sự nóng vội đã khiến Owen phải trả một cái giá quá đắt.
OWEN VÀ 305 NGÀY BỐC HƠI TẠI ST JAMES' PARK
Mùa giải đầu tiên chơi bóng cho Newcaste, Owen dính chấn thương đầu gối và chỉ có thể ra sân tổng cộng 11 trận đấu. Tuy nhiên anh cũng ghi dấu mạnh mẽ với 7 bàn thắng tại Premier League. Nhưng khi mà người hâm mộ Newcastle ngong chờ bản hợp đồng bom tấn của họ trở lại mạnh mẽ hơn ở mùa bóng tiếp theo, thì vận hạn lại ập đến với chàng tiền đạo sinh năm 1979. Anh tái phát chấn thương đầu gối tại World Cup 2006 và trở lại CLB trong tình trạng không thể tập luyện và thi đấu.
Owen phải nghỉ thi đấu hơn 300 ngày sau chấn thương đầu gối tại World Cup 2006
Đó là một chấn thương rất nặng, khiến Owen mất gần như toàn bộ mùa giải 2006/2007 để điều trị. Nhưng ngay cả khi nỗ lực hết mình để trở lại sân cỏ, thì vẫn tồn tại đâu đó những trở ngại mà chẳng ai có thể ngờ tới.
Vào một ngày cuối tháng 3/2007, Owen háo hức khi HLV Glenn Roeder thông báo lịch tập cùng toàn đội. Tuy nhiên chỉ sau 10 phút khởi động, Owen lại được yêu cầu rời đi với thông báo rằng chủ tịch Freddy Shepherd không muốn anh luyện tập quá sớm. Ban đầu với Owen đó chỉ là sự quan tâm đến từ người đứng đầu đội bóng. Tuy nhiên, khi việc này xuất hiện hàng ngày, Owen cảm thấy tức giận vì mình không được tôn trọng và tin tưởng.
Đỉnh điểm là việc Owen gọi điện chất vấn Freddy Shepherd về quyết định không để anh luyện tập. Và khi Shepherd lên tiếng giải thích rằng nếu các công ty bảo hiểm thấy Owen trở lại thi đấu, họ sẽ không chấp nhận thanh toán toàn bộ tiền lương của Owen trong thời gian nghỉ dưỡng thương. Owen gào lên chửi bới trong điện thoại, còn Shepherd cũng giận dữ chẳng kém: “Mày có biết lương của mày cao đến mức nào không. Bây giờ tao đề nghị mày hãy trốn ngay vào… nhà vệ sinh trong 5 phút. Tao không muốn bất kỳ ống kính máy quay nào chụp được mày”.
Sau tất cả, dù uất ức đến đâu, Owen cũng phải là người nhượng bộ. Anh chỉ kịp trở lại thi đấu 3 trận cuối cùng trước khi mùa giải 2006/2007 khép lại. Đó cũng là mùa giải duy nhất trong sự nghiệp mà Owen không thể ghi bất cứ bàn thắng nào. Anh gắn bó với Newcastle thêm 2 năm nữa nhưng dấu ấn trong quãng thời gian này cũng hết sức nhạt nhòa. Owen rõ ràng là một bản hợp đồng thất bại của Newcastle.
Dấu ấn của Owen trong quãng thời gian khoác áo Newcastle là hết sức nhạt nhòa
Owen đã sai khi chuyển đến Real Madrid và Newcastle, nhưng chính những chấn thương mới là căn nguyên của mọi vấn đề. Chẳng ai dám chắc anh sẽ vươn lên đỉnh cao nếu tiếp tục thi đấu tại Liverpool. Đằng sau bộ vest lịch lãm trong đêm trao giải Quả bóng vàng 2001 là đôi chân với vô số vết sẹo sau những lần phải lên bàn phẫu thuật. Người hâm mộ đâu biết được những lần anh phải tiêm thuốc giảm đau để bước ra sân thi đấu. Năm 19 tuổi, lần đầu tiên trong sự nghiệp, Owen đau đớn ôm lấy đầu gối của mình sau khi phạm lỗi thô bạo của cầu thủ Leeds United. Và nó chính là căn nguyên của hàng loạt các chấn thương tương tự về sau.
Việc thành danh quá sớm khiến Owen phải liên tục cày ải thi đấu khi tuổi đời còn quá trẻ. Mặt khác, ở một giải đấu thường xuyên xảy ra các pha tranh chấp quyết liệt như Premier League, mẫu cầu thủ sở hữu lối chơi giàu tốc độ sẽ liên tục phải nhận về những pha vào bóng mang tính triệt hạ. Thời điểm ấy công nghệ còn chưa phát triển, thế nên các cầu thủ chưa được bảo vệ tốt nhất. Owen không phải là người đầu tiên nhận về “trái đắng” và cũng chẳng phải là người cuối cùng. Sự nghiệp của những Joe Cole, Theo Walcott, Jack Wilshere, cũng từng bước bị hủy hoại bởi chấn thương.
Rõ ràng, nếu hoàn toàn lành lặn, sự nghiệp thi đấu ở cả CLB lẫn ĐTQG của Owen sẽ tươi sáng hơn rất nhiều. Nhưng ít ra Owen vẫn còn may mắn khi có cơ hội đăng quang Premier League cùng Manchester United vào năm 2011, dù đóng góp của anh trong tập thể của Sir Alex Ferguson là không nhiều.
Hai thập kỷ đã trôi qua từ thời khắc chàng tiền đạo trẻ tuổi bước lên sân khấu nhận danh hiệu Quả bóng vàng, vẫn chưa có cầu thủ Anh nào đủ tài năng để làm điều tương tự. Và mỗi khi có dịp kể về Michael Owen, những ai yêu mến bóng đá Anh lúc nào cũng trào lên thứ cảm xúc tiếc nuối, xót xa.
Trong số tất cả những điều Pep Guardiola nói về những khó khăn của Manchester City sau thất bại 1-4 trên sân Sporting Lisbon, có một câu trả lời của ông cho một câu hỏi không liên quan có lẽ là điều đáng chú ý nhất.
Trận đấu khép lại, Luis Diaz rời sân Anfield với danh hiệu "Cầu thủ xuất sắc nhất trận" và ôm quả bóng Champions League sau khi đã lập một cú hattrick vào lưới Bayer Leverkusen. Và vẫn như thường lệ, trên quả bóng ấy lại có đầy đủ chữ ký của đồng đội để giúp Diaz lưu giữ lại chút kỷ niệm về một đêm huyền ảo của mình tại Anfield.