Jesse Lingard: Ấu thơ trong tôi là... (P1)

Tác giả CG - Thứ Tư 13/02/2019 09:40(GMT+7)

Zalo

Tôi nhớ năm 9 tuổi, tôi đã đến văn phòng của bác Tony Whelan và nói “Thưa bác, liệu cháu có thể tập tạ được không? Ông cháu muốn biết”. Và bác Tony nói “Không. Cháu không thể tập được”.

Lịch để bàn bóng đá 2025 - Đậm chất thể thao, đong đầy cảm xúc!

Nhanh tay đặt mua ngay hôm nay: https://forms.gle/ed5b32S9hPR9vWvK7. Số lượng có hạn. 

Jesse Lingard đang có những tháng ngày hạnh phúc tại Manchester United và đội tuyển Anh. Nhưng ít ai biết rằng để có được ngày hôm nay, đó là hành trình rèn luyện, vượt qua những nghi ngờ về chính bản thân mình của anh cùng với sự giúp đỡ của ông nội, một cựu lực sĩ cử tạ. Câu chuyện dưới đây được Lingard kể lại trên The Player’s Tribune.
Jesse Lingard Ấu thơ trong tôi là hình ảnh
 
1. Chúng tôi nghiến răng. Tôi đang nói về một cái máy sấy tóc đúng nghĩa. Tôi biết mọi người hay nói về cách ứng xử theo kiểu máy sấy tóc của Sir Alex. Tôi cũng đã nghe tất cả những câu chuyện trong thời gian đó, chúng là những câu chuyện huyền thoại. Nhưng bạn chắc chắn sẽ chưa bao giờ thấy một “con thú dữ” cho tới khi nhìn ông tôi làm việc. Đó là một mức độ khác.
 
Khi đó tôi còn ở học viện của Manchester United. Tôi nghĩ thời điểm ấy chúng tôi khoảng 11 tuổi gì đó và có cuộc đối đầu với Stoke. Bạn biết không, trời đổ mưa và câu chuyện chưa kết thúc ở đây. Chúng tôi đã thi đấu không tốt và những cái đầu nóng bắt đầu xuất hiện. Điều hài hước là cha mẹ cầu thủ Stoke lẫn phụ huynh cầu thủ United lại ngồi cạnh nhau.
 
Khi một ông bố của cầu thủ Stoke hét về phía trọng tài 1 điều gì đó, tôi có thể nghe thấy rõ ông tôi nói với ông bố kia rằng “Này anh, ngồi xuống, ngồi xuống”.
 
Bạn phải hiểu rằng ông tôi đích thực là người cổ điển, một người thuộc thế hệ cũ. Ông thậm chí còn không phải tín đồ bóng đá. Khi còn trẻ, ông là một cầu thủ bóng bầu dục và cử tạ cho đội tuyển Vương quốc Anh. Ông chẳng dính dáng nhiều tới bóng đá cho tới khi tôi chào đời và bắt đầu đá trái bóng hơi hình bọ rùa. Hiện tại nhà tôi vẫn còn tấm ảnh tôi 14 tháng tuổi bên cạnh trái bóng hơi màu đỏ đen còn tôi vẫn phải quấn tã và đi chưa vững. Tôi đá chúng vào thùng rác ở cạnh ghế sofa da nâu ở phòng khách.
 
Ngày nào cũng thế, luôn là 2 ông cháu. Ông bà là người có ảnh hưởng trong quá trình lớn lên của tôi. Tôi từng ngủ trên tấm nệm ở sàn nhà phòng ông bà. Ông tôi không biết nhiều về bóng đá nhưng khi thấy tôi yêu môn thể thao này, ông cũng bắt đầu theo dõi. Năm tôi 4 tuổi, ông đã mua những cuộn băng quay cảnh tập luyện trên đầu VHS, chúng đến từ Nhật Bản.
Và bạn thử tưởng tượng xem, một người đàn ông Anh rắn rỏi, to lớn ngồi trước TV mỗi sáng với một tách trà, xem những bài tập về bóng đá Nhật Bản và ghi chép lại. Sau khi đón tôi từ nhà trẻ, ông lại đưa tôi tới công viên và dạy tôi cách thực hiện một kỹ thuật mới. Nhưng lúc đó tôi nhỏ tới nỗi quả bóng gần cao tận đầu gối. Thế nên tôi gần như phải nhảy qua trái bóng để đảo chân – nhảy qua trái rồi sang phải.
 
Tôi nghĩ là ngày nào chúng tôi cũng ở đó. Ông rất say mê. Ông muốn giúp đỡ tôi. Như ông kể thì ông đã đưa tôi tới học viện của United để thử việc năm 7 tuổi. Và một HLV đã kéo ông qua một bên rồi nói “Ông giữ cậu bé ấy ở đâu vậy?” Từ ngày đó, khi được gia nhập học viện giống như thể trở thành giấc mơ của tôi vậy. Bạn không tới đó một mình, tôi không quan tâm bạn là ai. Bạn cần mọi người ủng hộ mình và ông ủng hộ tôi mỗi ngày.
 
Trở lại với câu chuyện của tôi. Chúng tôi đối đầu với Stoke, chiến đấu trong cơn mưa và ông hét lên với một ông bố của cầu thủ Stoke. Những sự căng thẳng bị đẩy lên cao độ và ở trên sân chúng tôi đang mất kiểm soát. Chúng tôi thua vì ghi ít bàn hơn và ở United, đó là một vấn đề lớn, ngay cả khi bạn mới chỉ là cậu nhóc 11 tuổi. Vì thế khi tiếng còi chung cuộc vang lên, chúng tôi rời khỏi sân và chờ đợi những lời trách mắng của HLV trên đường về nhà.
 
Nhưng thậm chí là chúng tôi không cần chờ đến khi bước vào phòng thay đồ. Ông tôi đi vào sân và nói “Này các cậu! Lại đây.” Tất cả mọi người đều nhìn ông. Ông giơ ngón tay lên rồi hét “Thật nhục nhã! Thật nhục nhã khi có mặt ở đây hôm nay. Thật không tin được. Hãy về và soi gương đi mấy đứa. Các cậu khiến gia đình mình thất vọng. Các cậu khiến chính bản thân mình thất vọng nữa đấy. Các cậu hãy bỏ chiếc logo đội bóng ra đi. Các cậu không xứng đáng mặc chiếc áo này!

CÁC CẬU KHÔNG XỨNG ĐÁNG MẶC CHIẾC ÁO NÀY!”
 
Hahaha. Chúng tôi không biết là nên cười hay khóc đây. Tôi nghĩ là sau đó ông đã bị cấm tới sân trong 4 trận vì cãi nhau với các phụ huynh cầu thủ Stoke. Và sau đó ông trở thành huyền thoại. Bạn biết không, hành động đó xuất phát từ tình yêu thương. Nếu không có ông thì sẽ không có tôi ngày hôm nay.
Jesse Lingard Ấu thơ trong tôi là (P1) hình ảnh 2
Jesse Lingard: Sau tất cả, số 14 đã thực sự trưởng thành
Khi tôi mới tới học viện, một ngày nọ tôi gặp Sir Alex ở hành lang và tôi đã chụp ảnh với ông. Tôi cười sung sướng. Chúng tôi treo bức tranh trong nhà và ông nội nói “Ông ấy, người quan trọng nhất. Một ngày nào đó, cháu sẽ thi đấu cho ông ấy”.
 
Người quan trọng nhất, đó là cách ông gọi Sir Alex. Vấn đề là tôi quá còi và không thể tăng cân. Tôi ăn McDonald's mà vẫn gầy. Ông tôi luôn bảo “Khi nào cháu sẽ ra vườn với ta? Cháu cần tăng nhiều cơ bắp hơn đấy”.
 
Ông đã láng xi măng cả khu vườn và dựng một cái lán bằng gỗ giống như phòng tập gym nhỏ. Cảm giác thật trần trụi. Nơi này không dành cho những người yếu đuối. Không nhạc, không radio. Chỉ có những đĩa sắt cũ ở đó. Tập deadlift rồi tập bench press. 
 
Thực ra còn một cái đĩa bằng gốm ở phía trên cửa lán. Trên đó có một con chim hồng hạc nhỏ tinh ranh nói “Chào mừng đã đến đây”. Một chút vui nhộn đó là do bà tôi làm. Còn ngoại ra, mọi thứ thật trần trụi.
 
2. Tôi nhớ năm 9 tuổi, tôi đã đến văn phòng của bác Tony Whelan và nói “Thưa bác, liệu cháu có thể tập tạ được không? Ông cháu muốn biết”. Và bác Tony nói “Không. Cháu không thể tập được”.
 
Tôi đáp lại “Ồ, tại sao ạ?” Ông ấy trả lời: “Vì cháu mới 9 tuổi”.
 
Tôi vẫn biết ngoại hình của mình là một vấn đề. Khi lớn hơn, tôi bắt đầu “bơi” trong bộ quần áo rồi. Vẫn còn 1 bức hình của tôi ở Nike Cup và anh trai tôi luôn cười vì điều đó”. Khi ấy chúng tôi đối đầu AS Roma. Tôi 15 tuổi mà trông như 10 tuổi vậy. Còn những cầu thủ Italia, họ 15 mà trông như 25.
 

Khi bước ra sân và nhìn thấy đối thủ, những anh chàng đã có râu ria, tôi thầm nghĩ: “Chết tiệt”. Bạn có thể tìm thấy bức ảnh ấy. Tôi trông như một mascot chạy vào sân để làm trò cười.
 
Điều vui là chúng tôi giành chiến thắng trận đó. Khi đó chúng tôi thắng nhiều trận và tôi cũng đá tốt. Thế nhưng cơ thể lại không chịu lớn lên. Khi lên 16 tuổi, tôi thấy nhiều đồng đội đã được ký hợp đồng chuyên nghiệp còn tôi thì vẫn chưa có lời đề nghị nào. Tôi thấy khá buồn.
 
Thành thực mà nói, tôi nghĩ mình sẽ không ở đây nếu không phải vì Sir Alex, người quan trọng nhất. Một ngày, ông gặp tôi và gia đình ở văn phòng. Ông nói: “Cháu sẽ mất một khoảng thời gian chờ đợi đấy, Jesse. Chúng ta tin cháu nhưng cháu phải kiên nhẫn. Cháu sẽ chưa sẵn sàng cho đội một cho tới năm 22 hay 23 tuổi đâu.”
 
Không thể diễn tả được điều đó có tác động to lớn thế nào với tôi và gia đình đâu. Bạn sẽ nghĩ tôi thất vọng nhưng khi một huyền thoại như Sir Alex nói đội bóng tin tưởng tôi thì chỉ cần thế là đủ. Đáng ra ông ấy đâu cần phải gặp chúng tôi và nói với tôi như thế. Nhưng đó là lý do vì sao ông ấy là Sir Alex và vì sao Man United là Man United.
 
Jesse Lingard biet on Sir Alex
Jesse Lingard biết ơn Sir Alex
Tôi sẽ không bao giờ quên 1 ngày, cái ngày mà tôi vẫn ở học viện và đi trên hành lang dẫn tới Carrington. Thật sự là tôi nghĩ có mình có một ngày tồi tệ. Tôi cứ bước đi và đột nhiên nghe thấy tiếng giày vang lên, nện rất mạnh xuống đất. Tôi quay lại “Quái quỷ… Ai làm thế vậy?”
 
Và đó là Sir Alex. Ông cười mỉm và nói: “Sao lại phản ứng như vậy, cậu bé?”
 
Ông ấy biết hành động đó có ý nghĩa như thế nào. Đó là khi bạn biết ông ấy thích bạn, khi ông ấy đang đùa vui một chút cùng bạn. Vài ngày sau tôi vẫn còn phấn khích. Người quan trọng nhất, tôi sẽ thi đấu cho ông ấy một ngày nào đó.
 
Tôi sẽ không bao giờ quên cái ngày Sir Alex gọi tôi và Paul Pogba vào danh sách dự bị trong chuyến làm khách tới Newcastle. Chúng tôi mới 18, 19. Tôi nhớ mình đã nhìn khắp phòng thay đồ và thấy tất cả những huyền thoại đang chuẩn bị, họ đang kéo tất lên. Scholes. Rooney. Rio. Giggsy.
 
Lingard Pogba vs Chelsea
Lingard và Pogba
Tôi và Pogs ngồi ở ghế dự bị và bạn biết đấy, trước đó chúng tôi chỉ đá ở những trận đấu ở đội hai trước 200 người. Còn đây là 50.000 người. Tôi nhớ là khi nhìn vào khán đài có kính rất lớn, nó đang rung lên. Và tôi nhìn sang Pogs như kiểu là nếu thầy đưa tôi vào sân, tôi sẽ tè ra quần mất.
 
May cho tôi là ngày hôm đó tôi vẫn ngồi ở ghế dự bị. Nhưng quả thực đó là thời khắc rất quan trọng. Được “thử lửa” và khoác chiếc áo Man United cho Sir Alex như thế cũng giúp tôi có niềm tin lớn lao rồi. (còn nữa)
 
Dịch từ bài viết “I Promise You Never Read a Story Like This, Mate” trên The Player’s Tribune 

CG (TTVN)
 

Cùng tác giả

Cùng chuyên mục

Rodri: “Quả bóng Vàng không làm thay đổi con người tôi”

Gặp chấn thương phải nghỉ thi đấu dài hạn, Rodri, chủ nhân của Quả bóng Vàng 2024, đã mời tạp chí France Football đến nhà riêng ở Madrid để chia sẻ những cảm xúc của anh về buổi lễ trao giải Ballon d’Or, những lời khen mà anh nhận được và về giải thưởng mà một cá nhân chơi ở vị trí tiền vệ phòng ngự hiếm hoi lắm mới nhận được.

Philipp Lahm: Từ phút ngắn ngủi tại Olympiastadion đến huyền thoại bóng đá Đức

Là cựu đội trưởng của cả Bayern Munich và đội tuyển Đức, Philipp Lahm có thể nói đã có một sự nghiệp thi đấu vô cùng thành công. Trong bài viết này, chúng ta sẽ được trở về với những kỷ niệm để tôn vinh nhà vô địch Champions League, World Cup và đã tham gia sâu vào kế hoạch tổ chức UEFA Euro 2024 của Đức.

X
top-arrow