Bóng đá là phải giành những danh hiệu, luôn luôn là như vậy. Nhưng tôi hy vọng chúng tôi đã thay đổi thái độ của đất nước một chút. Tôi hy vọng chúng tôi đã chứng minh rằng bạn có thể thi đấu với niềm đam mê, sự tích cực và nụ cười trên môi và vẫn nhận được kết quả tốt.
3. Thật sự là có lẽ lúc đó tôi chưa sẵn sàng. Sir Alex rất chắc chắn với những gì ông nói với tôi trong cuộc gặp nhiều năm trước. Tôi không biết ông thấy điều đó như thế nào nhưng ông đã đúng. Tôi mất 3 năm tiếp theo để khẳng định bản thân. Tôi được đem cho mượn tại Leicester, Birmingham, Brighton. Tôi nghĩ những trải nghiệm đó là cần thiết. Khi bạn ở trên đỉnh cao, mọi người sẽ thấy sự hào nhoáng và quyến rũ nhưng họ không biết hành trình đạt được điều đó như thế nào. Họ không thấy bạn sống ở khách sạn Marriott tại Leicester, ăn tối bằng dịch vụ phòng mỗi ngày, nhớ gia đình, nghi ngờ bản thân, tự hỏi điều gì sẽ diễn ra với mình tiếp theo.
Thật buồn cười, giờ đây có những người luôn chỉ trích tôi vì tôi hay cười trên sân. Nhưng tôi sẽ không bao giờ dừng lại. Tôi sẽ không bao giờ ngừng tận hưởng bóng đá. Tôi sẽ không bao giờ ngưng nở nụ cười trên môi khi tôi đảo chân trên sân vì tôi biết ý nghĩa khi khoác chiếc áo này. Tôi biết mình may mắn ra sao khi đại diện cho chiếc logo này và tôi sẽ không bao giờ thôi tận hưởng từng phút giây.
Bởi mọi thứ đã hoàn toàn có thể rẽ theo hướng khác. Khi tôi có trận đấu ra mắt United trong cuộc đối đầu Swansea năm 2014, đó là phần thưởng cho mọi nỗ lực rèn rèn luyện, những cơn đau suốt nhiều năm xa nhà. Cả gia đình tôi có mặt trên khán đài ở Old Trafford. Khi đó tôi 22 tuổi, đúng như những gì Sir Alex đã dự đoán.
Sau đó, đầu gối tôi đau sau 20 phút thi đấu. Tôi nghe thấy nó phát ra tiếng kêu và tôi biết đúng là như thế rồi. Khi gặp anh trai sau trận, tôi thấy anh đã rơi nước mắt. Anh ấy biết chấn thương có ảnh hưởng thế nào. Đó không chỉ đơn thuần là chấn thương mà còn là vấn đề thời điểm.
Tôi phải ngồi ngoài 6 tháng, không thể tập luyện, không thể đi lại, không thể làm gì cả, chỉ nằm ở sofa xem United trên chương trình Match of the Day, thật buồn. Đó có lẽ là thời điểm tôi cảm thấy thất vọng nhất trong đời. Vô cùng chán nản. Tôi thậm chí đã bứt tóc vì vô cùng chán nản. Nhưng đó cũng là lúc tôi có thời gian để nghĩ về cuộc đời và nhận ra tất cả những điều này có thể qua đi rất nhanh. Bạn hiểu ý tôi không? Ngay cả khi bạn làm việc chăm chỉ, bạn có tài năng thì cũng chẳng có gì làm đảm bảo hết.
Phải mất 14 tháng, tôi mới lại có cơ hội khoác chiếc áo United lần nữa. Tôi đã không ngừng mỉm cười kể từ đó. Nếu bạn không thích, tôi xin lỗi. Nhưng tôi sẽ không thay đổi.
4. Tất cả chúng ta có những con đường khác nhau trong môn thể thao này. Có rất nhiều điều tôi không thấy. Bạn biết điều điên rồ với tôi là gì không? Năm 2012, tôi ngồi ở Marriot, ăn khoai tây chiên của khách sạn và ít được thi đấu ở Leicester. Cùng đội với bạn có Jamie Vardy và Harry Kane và họ đã trải qua nhiều khó khăn tương tự. Tất cả chúng tôi cùng cố gắng để được thi đấu ở Championship.
6 năm sau, vẫn là chúng tôi và khi ấy đã cùng nhau khoác áo đội tuyển Anh bước vào bán kết World Cup. Bạn giải thích điều đó như thế nào?
Mùa hè vừa qua ở nước Nga có lẽ là khoảng thời gian vui nhất trong cuộc đời tôi. Điều này nghe có vẻ kỳ lạ vì tất cả những áp lực ở World Cup là rất lớn nhưng thực sự, tôi luôn cười mỗi ngày. Gareth Southgate cùng chiếc áo gi lê của ông và ban huấn luyện, họ tạo ra cảm giác tích cực. Chúng tôi có sự chuẩn bị tốt. Hãy nhìn vào những tình huống bóng chết và penalty của chúng tôi, chúng rất sắc bén.
Tuy nhiên chúng tôi cũng được thể hiện bản thân và cảm thấy tự do. Chúng tôi giống như 1 gia đình và những trò đùa với những anh chàng này thì cũng hết nấc. Tôi được nói chuyện với những người rất rất vui tính. Kieran Trippier… Tripps… đùa thôi. Danny Welbeck… Welbz… đùa thôi. Marcus Rashford… Beans… không đùa đâu. (Đó là đùa đấy).
Tôi không nghĩ là chúng tôi đã chơi bóng vui như thế kể từ khi lớn lên. Và điều tuyệt vời nhất là xem những video về niềm vui mà chúng tôi đã lan truyền đến quê nhà. Thật vui khi thấy “It’s Coming Home (Trở về nhà)” ở khắp nơi. Rõ ràng, vì chúng tôi biết nó bắt đầu như một trò đùa. Sau đó khi nó vẫn giống như trò đùa, nhưng có lẽ không phải đúng không? Và rồi là kiểu như chiếc cúp thực sự sẽ trở về nhà thật rồi.
Chúng tôi tin điều đó 100%. Thật sự ngày hôm nay, tôi thấy chúng tôi vẫn có thể làm được nhiều hơn. Tôi vẫn cảm thấy thất vọng về trận gặp Croatia. Được có mặt ở đó không chỉ làm niềm hạnh phúc. Tuy nhiên chúng tôi đã phải thất vọng. Dù sao sau đó tôi nghĩ rằng những gì chúng tôi làm được mùa hè vừa qua còn lớn hơn cả kết quả thi đấu.
Bóng đá là phải giành những danh hiệu, luôn luôn là như vậy. Nhưng tôi hy vọng chúng tôi đã thay đổi thái độ của đất nước một chút. Tôi hy vọng chúng tôi đã chứng minh rằng bạn có thể thi đấu với niềm đam mê, sự tích cực và nụ cười trên môi và vẫn nhận được kết quả tốt.
Bạn hãy nhìn vào đội hình tuyển Anh, chúng tôi có nhiều cầu thủ trẻ. Nhiều người trong số đó đã bị nghi ngờ, nhiều cầu thủ đã phải vượt qua chặng đường dài để có mặt tại đó. Tôi nghĩ chúng tôi đã cho thấy là mình xứng đáng khoác chiếc áo đội tuyển.
Thật tiếc vì ông tôi không thể đến Nga thời điểm đó. Nhưng ở nhà, ông vẫn dõi theo tôi từng phút và ông bảo bà giữ lại mọi tờ báo. Sau khi tôi ghi bàn vào lưới Panama, họ bắt đầu nói về tình huống ăn mừng của tôi và việc ông đã dạy tôi khôn lớn như thế nào.
Ông vẫn giữ tờ báo ở phòng khách. 1 ngày tôi ngồi đó uống trà và ông lôi nó ra. Ông đọc lướt qua và nhớ lại từng khoảnh khắc ở World Cup rồi nói “Nếu cháu nhìn vào đó… sẽ thấy, ông nội của Jesse, Ken, cựu lực sĩ đội tuyển Vương quốc Anh…”
Ông bắt đầu cười và bắt đầu chỉ ra cái lán ở vườn. “Cựu lực sĩ ư? Thật vô lý.”
Dịch từ bài viết “I Promise You Never Read a Story Like This, Mate” trên The Player’s Tribune
CG (TTVN)