Bayern giúp bạn mọi thứ, giải quyết mọi vấn đề mà bạn gặp phải. Tôi nhớ trong những ngày đầu đến Munich, họ gửi tôi một số tài liệu để biết chương trình trong những tuần kế tiếp, và tất cả đều viết bằng tiếng Đức.
Lịch để bàn 2025 - ấn phẩm ĐẶC BIỆT dành riêng cho fan bóng đá. Mang cả thế giới bóng đá đến với bàn làm việc của bạn! Nhanh tay đặt mua ngay hôm nay: https://forms.gle/ed5b32S9hPR9vWvK7 |
Vụ chuyển nhượng chỉ hoàn tất vào tháng tám nên tôi không có thời gian chào tạm biệt đồng đội và thu dọn đồ đạc trong phòng thay đồ. Nó dẫn đến sự cố kỳ quặc ở Lezama, nhưng tin tôi đi, không có kịch tính như báo chí thêu dệt đâu.
Tôi gọi cho phía CLB sắp xếp để đến vào ban trưa nhưng họ từ chối. Họ chỉ cho phép tôi đến trước buổi tập vì tin rằng tôi có thể tạo ra hình ảnh không hay. Tôi thấy nó khá đúng. Tôi không có vấn đề gì cả. Nhưng đôi ủng của tôi vẫn còn ở đó, rồi laptop và quần áo nữa. Những thứ đó vẫn nằm trong tủ đồ.
Tôi lang thang trong thành phố cả ngày, chờ đến 9:30 tối hay trễ hơn một lát (không có chuyện 2 giờ sáng đâu nhá) để thu dọn đồ đạc. Tôi bấm chuông gọi an ninh suốt 15 phút những không thấy ai. Có một công trình gần đó nên tôi đoán không ai nghe thấy tiếng chuông. Tôi gọi cho quản lý, ông ấy không bắt máy. Suốt những năm tháng ăn tập ở Lezama, tôi biết vẫn còn một lối khác để vào, rất thuận tiện đến phòng thay đồ nên tôi đến đó để gọi người nhân viên an ninh tên Iker dắt tôi vào.
"Iker, Iker, làm ơn mở cửa nào"
Cậu ấy bước ra dắt tôi vào. Tôi chỉ thu dọn đồ đạc xong là đi ngay.
Sau đó...không có sau đó nữa đâu. Mọi thứ chỉ có vậy.
Tưởng tượng nổi không, hôm sau tôi thấy họ nói rằng tôi say rượu, phải vật nhau với nhân viên an ninh. Mẹ ơi! Ai đó bịa câu chuyện hay quá trời quá đất. Tôi chỉ biết cười ngặt nghẽo. Nhưng sau đó? Tôi hơi xáo động.
Đó là một bài học khó khăn. Tôi dành nhiều năm tháng cho một CLB, cống hiến hết tất cả những gì có thể. Rồi đến sau cùng, mọi thứ không được ghi nhớ theo kiểu tốt nhất. Nhưng tôi thì luôn tự hào về thời gian ở Athletic. Nơi đó cũng giống như gia đình tôi vậy.
Điều thú vị đầu tiên tôi thấy khi chuyển đến Bavaria là Bayern và Athletic có rất nhiều nét tương đồng, dù tồn tại chút khác biệt về tầm vóc và văn hóa. Họ đều là những CLB định hướng gia đình. Bayern giúp bạn mọi thứ, giải quyết mọi vấn đề mà bạn gặp phải. Tôi nhớ trong những ngày đầu đến Munich, họ gửi tôi một số tài liệu để biết chương trình trong những tuần kế tiếp, và tất cả đều viết bằng tiếng Đức.
Tôi có một chút hoảng loạn, kiểu 'Javi, mày phải làm gì đây trời?'. Tôi không biết một chút tiếng Đức nào, cũng không biết phải hỏi ai hay đến đâu. Rồi tôi nhấc máy lên gọi cho ai đó ở CLB, có lẽ họ đã cười một trận rồi chỉ tôi đến đúng nơi. Ơn giời tôi đã học tiếng Anh bằng mấy bộ phim có phụ đề, mà mọi người ở CLB đều nói được tiếng Anh.
Trong mấy tuần đầu, những cầu thủ gốc latin trong đội giúp tôi hòa nhập với mọi người. Claudio Pizarro rất nhiệt thành, và còn có những cầu thủ từ Brazil như Rafinha, Dante và Luiz Gustavo. Không có họ chắc tôi sẽ rắc rối to.
Tôi biết cả Arjen Robben và Franck Ribery từ trước, nhưng người khiến tôi ngạc nhiên nhất là David Alaba. Năm 2012, cậu ấy chưa phải ngôi sao như hiện tại đâu. Tôi cũng không biết cậu ấy là ai, nhưng lần đầu tập chung, tôi thực sự ấn tượng với sức mạnh và kỹ thuật của cậu ấy. Phải nói ngạc nhiên ngạc nhiên hết mức. Có thể nói cậu ấy đóng vai trò rất lớn trong thành công của chúng tôi về sau.
Mùa đầu tiên ở Munich, chúng tôi giành được chiếc cúp danh giá nhất, cúp châu Âu. Thật khó để diễn tả cảm giác của việc giành Champions League. Đó là lý do tại sao tôi đến đây,là thứ dẫn lối cho tất cả chúng tôi. Ngay lúc này, với việc Jupp Heynckes trở lại (tính đến thời điểm bài viết trên The Players Tribune), tôi cảm thấy thật tuyệt, tôi cảm thấy mình có ý nghĩa với đội bóng, cảm thấy thoải mái vì được chơi bóng ở trung tuyến. Chúng tôi có động lực rõ ràng. […] Chúng tôi đều muốn cảm giác nâng cúp châu Âu quay lại. Nó không thể diễn tả thành lời.
Như đã nói, cuộc sống trôi qua rất nhanh. Mới đây tôi đã ở thành phố này 5 năm rồi (tính đến thời điểm bài viết). 40, 50 năm nữa, bầy cháu chắt google tên ông nó thì sao nhỉ? Có lẽ đầu tiên chúng sẽ thấy cái chuyện về tên trộm kỳ quặc ở Bilbao. Chắc vui lắm. Nhưng nếu có thể, tôi muốn chúng đọc được rằng Javi Martínez là người làm việc rất cần mẫn, rằng ông luôn cống hiến hết mình, rằng ông dám đối diện với tất cả mọi thứ. Đến tận giây phút, ông ấy vẫn cố gắng tất cả có thể để trở thành một cầu thủ giỏi, làm cha mẹ và anh trai được hãnh diện.
Hy vọng rằng, biết đâu, chúng sẽ đọc được ông của chúng giành hai hay ba Champions League gì đấy. Điều đó sẽ rất tuyệt với đứa trẻ của vùng núi Navarre ngày nào.
Không biết tương lai ra sao nữa, nhưng bây giờ hãy thứ lỗi cho tôi nhé, tôi phải đến trường đây.
Dịch từ bài viết The Bandit của Javi Martínez đăng trên The Player's Tribune đăng tháng mười hai năm 2017.
Fussballgott