Sự qua đời đột ngột của người anh trai khiến Emmanuel Petit rất đau lòng. Song, cựu tiền vệ này đã trở lại mạnh mẽ để thành nhà vô địch trong màu áo Monaco, Arsenal và đội tuyển Pháp.
Lịch để bàn 2025 - ấn phẩm ĐẶC BIỆT dành riêng cho fan bóng đá. Mang cả thế giới bóng đá đến với bàn làm việc của bạn! Nhanh tay đặt mua ngay hôm nay: https://forms.gle/ed5b32S9hPR9vWvK7 |
Bi kịch gia đình
“Sau khi đoạt chức vô địch World Cup, trong lòng tôi cảm thấy thanh thản. Vậy là tôi đã hoàn thành lời hứa với chính mình và đạt được mục tiêu đề ra”. Với bất cứ cầu thủ nào, đoạt danh hiệu World Cup là đỉnh cao, là khoảnh khắc thay đổi cuộc đời. Với Emmanuel Petit, việc Les Bleus đánh bại Brazil trên sân Stade de France vào năm 1998 còn mang một ý nghĩa cá nhân sâu sắc.
“Ngay sau trận đấu, tôi trả lời phỏng vấn truyền hình Pháp. Tôi nói rằng mình cảm thấy rất tự hào vì đã giành được World Cup trước sự chứng kiến của khán giả nhà. Sau đó tôi chia sẻ: ‘Tôi chỉ muốn nói với gia đình là: Con đã làm được, con đã làm được!’ Tôi thực sự xúc động, gần như khóc trước ống kính máy quay. Mọi người ở Pháp biết câu chuyện của tôi. Ở trên truyền hình, điều đó càng có tác động to lớn”, Petit chia sẻ với FourFourTwo.
Câu chuyện của Petit thực sự đau lòng. Năm 1988, tiền vệ này đang ở Monaco cùng cha mẹ sau khi ký hợp đồng với Les Monegasques thì nhận được cuộc điện thoại từ quê nhà Dieppe. Olivier - anh trai của anh - thi đấu cho đội bóng nghiệp dư Arques chiều hôm đó. “Một người bạn gọi điện và thông báo cho bố biết anh trai tôi đã qua đời trên sân. Tôi còn nhớ bố đã đập đầu vào tường vì sốc. Đó là lần đầu tiên tôi thấy bố khóc”, Petit hồi tưởng.
Ngày hôm đó, Olivier qua đời vì xuất huyết não. “Từ hôm ấy, tôi tự hứa mình sẽ thi đấu thay cả phần anh trai, tôi sẽ luôn chơi bóng vì gia đình. Từ lúc đó, tôi có thêm động lực mỗi lần chạm bóng và cố gắng gạt nỗi đau sang một bên vì gia đình. Tôi muốn họ hạnh phúc. Vì anh trai qua đời trên sân bóng, nên giờ đây chơi bóng giống như một nhiệm vụ thiêng liêng với tôi. Tôi không theo tôn giáo nhưng tâm niệm rằng anh trai tôi mất trên sân bóng hẳn phải có một lý do. Nếu Chúa đã mang anh tôi đi thì có lẽ là bởi ngài muốn tôi làm được điều gì đó trong bóng đá”, cựu danh thủ người Pháp tâm sự.
Anh tiếp tục: “Sau đó mỗi khi bước vào sân, tôi luôn tự cầu nguyện trong tâm trí. Trước khi bóng lăn, tôi luôn đến khu vực vòng 16m50, bứt vài cọng cỏ, thả nó bay đi trong gió và cầu nguyện: ‘Em biết anh đang dõi theo em. Em sẽ luôn nỗ lực hết sức để anh tự hào về em. Em sẽ cố gắng hết mình ngày hôm nay’”.
Những lời đó găm sâu vào tiềm thức của Petit và đến tận ngày hôm nay, những thanh âm đó vẫn vang vọng khơi gợi cảm xúc bồi hồi. Sau khi anh trai qua đời, Petit có bước phát triển vượt bậc trong sự nghiệp. Năm 18 tuổi, anh đã được đá chính ở đội một Monaco của Arsene Wenger và sau đó được triệu tập lên đội tuyển Pháp trước tuổi 20. Dưới sự dẫn dắt của Wenger, Petit cùng các đồng đội đoạt Coupe de France và lọt vào trận chung kết Cup Winners’ Cup. Dù vậy, danh hiệu vô địch quốc gia vẫn còn khoảng cách khá xa.
Marseille gần như không thể bị đánh bại ở Pháp thời điểm ấy, nhưng sau đó đội bóng thành phố cảng bị tước danh hiệu vô địch quốc gia mùa giải 1992/1993 sau bê bối dàn xếp tỷ số. Thời điểm đó, Petit có chút lo lắng. Anh chia sẻ: “Chúng tôi đã nghe rất nhiều tin đồn về bê bối ở Marseille. Mỗi mùa giải chúng tôi đều cạnh tranh danh hiệu với Marseille và Paris Saint-Germain, và rất nhiều lần chúng tôi đều về á quân, sau Marseille. Thật buồn khi chúng tôi không thể đoạt chức vô địch quốc gia. Marseille có tầm ảnh hưởng rất lớn với báo chí và người hâm mộ, vì vậy chúng tôi không ở cùng đẳng cấp với họ, thật khó để chúng tôi cạnh tranh được. Chuyện đã qua lâu rồi nhưng vẫn để lại dư vị khó nuốt vì tôi nghĩ tòa án đã không đủ mạnh tay với các biện pháp trừng phạt”.
Danh thủ 52 tuổi nhấn mạnh: “Câu chuyện đó đã giết chết giấc mơ của cậu thanh niên trong tôi thời ấy. Tôi không tập luyện được như trước, tôi rất tức giận về những gì diễn ra, về phán quyết của tòa án. Tôi đánh mất động lực và niềm đam mê bóng đá. Trong suốt 3 mùa giải, tôi như kẻ vô hình trên sân. Tôi chán ghét mọi thứ, chán ghét toàn bộ hệ thống bóng đá”.
“Bóng ma” Petit
Khi Wenger rời Monaco và nhiều biến động trên băng ghế huấn luyện xuất hiện, Petit cũng vỡ mộng khi liên tục phải thay đổi vị trí. Petit tin rằng mọi người không phải lúc nào cũng thật lòng với anh. Anh chia sẻ: “Đó không phải tầm nhìn của tôi khi tôi bắt đầu chơi bóng khi còn nhỏ. Tôi đã gặp đủ loại người trong thế giới bóng đá; gặp những kẻ ngạo mạn luôn giả vờ như làm những điều tốt đẹp. Tôi mệt mỏi tất cả, cộng thêm việc chia tay bạn gái nữa. Thời điểm đó, tôi tập trung vào cuộc sống cá nhân nhiều hơn sự nghiệp bóng đá, thực sự là như vậy”.
Cuộc sống cá nhân của Emmanuel Petit khi đó ngày càng trở nên khó khăn khi anh bắt đầu rơi vào trầm cảm. Danh thủ người Pháp cho biết: “Tôi không còn khát khao nữa và bắt đầu sống như một zombie: Sống mỗi ngày mà không có đam mê, không động lực, không mục tiêu và cũng chẳng có tương lai”.
Nhưng cơn hỗn loạn rồi cũng dần qua. Nửa đầu năm 1996, Petit dần lấy lại phong độ. “Một ngày tôi thức dậy, đi tắm và cố gắng lau cái gương đang bị ẩm trong phòng tắm để nhìn bản thân mình. Khi nhìn vào đôi mắt, tôi cảm thấy sốc. Tôi nhìn vào bản thân một cách chân thành nhất và không che giấu điều gì nữa. Tôi nghĩ: ‘Chuyện quái gì đang diễn ra vậy Manu? Mày muốn điều gì trong đời? Mày đang chờ đợi điều gì? Mày chẳng khác nào một con quỷ. Thức tỉnh đi’. Cảm giác như có ai đấm vào mặt tôi vậy. Ngày hôm đó mọi thứ đã thay đổi. Tôi không biết tại sao ngày hôm đó diễn ra như thế, nhưng nó đã thay đổi tôi”, Petit bày tỏ.
Có lẽ khoảnh khắc tỉnh thức của Petit là kết quả của hành trình thực hành tâm linh. Anh tiết lộ: “Tôi đã đọc nhiều sách, đi khắp thế giới và gặp nhiều nhân vật tâm linh, đặc biệt là các Phật tử. Điều đó giúp tôi rất nhiều. Từng bước một, tâm trí tôi trở nên yên bình hơn, tôi lấy lại động lực lẫn đam mê và khôi phục sự tự tin. Tinh thần và cảm xúc của tôi trở nên mạnh mẽ hơn. Tôi giống như một chú sâu đã trở thành bướm”.
Petit tiếp tục: “Tôi trở lại sân tập với cảm giác mạnh mẽ như một chú sư tử. Tôi nhớ các đồng đội nói: ‘Wow, chuyện gì xảy ra với cậu vậy? Cậu thay đổi nhiều quá, cậu không còn là Manu trước đây nữa. Cậu đã trở lại’. Tôi đáp: “Đúng, các cậu cá tôi có trở lại được hay không và bây giờ các cậu sẽ thấy…’ Tôi đã thi đấu tốt ở Monaco và hy vọng có thể được tham dự Euro 1996. Tôi cảm thấy mình có cơ hội, nhưng điều đó đã không bao giờ xảy ra, điều mà sau này tôi mới hiểu”.
Giải đấu đó trở thành dư vị mặn đắng trong quá trình trở lại của Petit, tuy nhiên việc không được tham dự lại càng khiến anh có thêm động lực. “Tôi nghĩ ‘OK, đây mới chỉ là bắt đầu thôi, Manu. Lúc này mày cần phải thuyết phục được mọi người cũng như HLV đội tuyển Pháp rằng mày đã trở lại. Mùa giải tiếp theo, mày phải bắt đầu như cách mày kết thúc mùa này’. Đó là những gì tôi đã làm. Tôi tập luyện rất chăm chỉ trong giai đoạn tiền mùa giải. Tôi cáu giận và sẵn sàng chiến đấu với bất cứ ai”.
Mùa giải 1996/1997, anh đã hoàn thành ước mơ tuổi ấu thơ khi giúp đội bóng của mình đoạt danh hiệu vô địch quốc gia Pháp. Ngay khi giành được Ligue 1, anh tuyên bố khát vọng kế tiếp trong cuộc phỏng vấn chung cùng Chủ tịch Monaco, ông Jean-Louis Campora, trên truyền hình.
“Trong lúc cả đội ăn mừng, tôi ngồi cạnh Campora khi MC hỏi tôi về tương lai. Campora nói: ‘Cậu ấy vẫn còn hợp đồng, mùa giải tiếp theo cậu ấy sẽ ở đây’. Sau đó, MC hướng micro về phía tôi và tôi trả lời: ‘Cháu rất tôn trọng bác, ngài Campora, nhưng cháu không đồng tình. Đã đến lúc cháu phải ra đi. Cháu gần 27 tuổi rồi và cần thử thách mới. Cháu đã hoàn thành mọi công việc có thể với Monaco’. Mục tiêu đầu tiên của tôi là chơi bóng ở Anh. Khi còn nhỏ, tôi đọc những bộ truyện hoạt hình về bóng đá Anh và ước một ngày đến đó thi đấu”.
Cả Arsenal lẫn Tottenham đều quan tâm tới Petit và tiền vệ người Pháp đã đến cả 2 CLB trong cùng một ngày. Anh đến White Hart Lane trước, và khi Spurs đưa ra lời đề nghị, anh đã xin có vài ngày để suy nghĩ. Đồng ý với lời đề nghị đó, đại diện Tottenham gọi một chiếc taxi cho Petit mà không biết địa điểm mà anh sẽ tới.
“Khi tôi bước vào trong xe, tài xế hỏi tôi muốn đi đâu. Tôi cùng vài người trong ekip của mình tới nhà của Arsene Wenger. Phó chủ tịch David Dein cũng có mặt ở đó. Họ đã sắp xếp để chúng tôi gặp nhau ở đó vì họ muốn mọi thứ diễn ra trong bí mật.
Lời đề nghị của Arsenal tốt hơn nhiều so với của Spurs và tôi thực sự muốn được thi đấu lại cho Arsene vì ông ấy là HLV đầu tiên của tôi ở Monaco, đồng thời cũng là người trao tôi cơ hội ở đội một. Ông ấy đã đặt niềm tin vào tôi. Hơn nữa, Arsene còn thường xuyên trò chuyện với tôi cả trong khía cạnh cuộc sống. Tôi thích cái cách ông ấy huấn luyện buổi tập lẫn trong cả các trận đấu. Chẳng có gì nghi ngờ việc tôi sẽ đến với Arsene, ngoài ra ngài Dein cũng rất dễ mến nữa.
Tôi có thể cảm nhận được khát khao của họ và rất hứng thú với dự án mà họ đưa ra, bên cạnh những đồng đội mà tôi sẽ sát cánh. Sau 3 tiếng, tôi nói: “Vâng, tôi đã sẵn sàng ký hợp đồng với các ông”.
Dư vị ngọt ngào
Việc gia nhập Arsenal là quyết định sáng suốt của Emmanuel Petit. Trong mùa giải đầu tiên ở CLB, Petit tạo thành bộ đôi tiền vệ trung tâm xuất sắc cùng với người đồng hương Patrick Vieira và giúp Arsenal đoạt cú đúp danh hiệu, mở ra kỷ nguyên thành công của “Pháo thủ” dưới thời Wenger. Phong độ ấn tượng giúp anh được gọi lên đội tuyển Pháp. Thời điểm World Cup 1998 cận kề, Petit đã khẳng định vị trí của mình tại Les Bleus khi thi đấu bên cạnh Didier Deschamps. Trong khi đó, Vieira thường được xem là quân bài dự bị, và chính anh đã kiến tạo cho Petit ghi bàn ấn định chiến thắng 3-0 trước Brazil ở trận chung kết.
“Khi ghi bàn, suy nghĩ đầu tiên của tôi là về gia đình, những người đang có mặt ở sân vận động, và về anh trai tôi. Có lẽ anh tôi cũng xem trận đấu từ trên thiên đường. Tôi đã gặp gia đình mình sau trận đấu và bố tôi lại khóc. Từ cú điện thoại định mệnh năm 1988, tôi chưa từng thấy bố rơi nước mắt cho đến ngày hôm đó”, danh thủ người Pháp bộc bạch.
Petit sẽ không bao giờ quên cảm xúc của buổi tối hôm ấy tại Stade de France, niềm vui không chỉ với gia đình mà cả đất nước. Cựu tuyển thủ Pháp chia sẻ: “Vô địch World Cup, nhất là ngay trên sân nhà, là điều tuyệt vời nhất có thể xảy ra với một cầu thủ bóng đá vì bạn không chỉ chạm vào trái tim của người hâm mộ mà là mọi người ở đất nước. Bằng cách nào đó, bạn trở nên bất tử. Bạn trở thành một phần lịch sử của đất nước. Khi ấy chúng ta không chỉ nói về bóng đá nữa mà còn là thứ lớn lao hơn thế.
Đến tận bây giờ, mọi người vẫn chào tôi mỗi khi tôi đi bộ trên đường phố Pháp. Trước cuộc phỏng vấn này, tôi chạy bộ với chú chó của mình và rất nhiều người vẫn tới để đề nghị tôi chụp kiểu ảnh. Những lúc như thế, họ đều nói: ‘Cảm ơn anh vì những gì anh đã làm cho đất nước’. Tôi rất tự hào về những gì tập thể chúng tôi đã làm được, đó là điều sẽ gắn kết chúng tôi mãi mãi. Đoạt chức vô địch World Cup là điều sẽ thay đổi cuộc đời bạn mãi”.
Hiện tại, Petit thỉnh thoảng trở về CLB cũ để bình luận trong các trận đấu của Arsenal. Anh chia sẻ: “Đến bây giờ, tình cảm và sự ủng hộ mà tôi nhận được từ người hâm mộ ‘Pháo thủ’ vẫn thật tuyệt vời. Họ luôn nói về mùa giải chúng tôi đoạt cú đúp cũng như bộ đôi trung tuyến mà tôi và Vieira tạo nên. Nếu bạn đến phòng họp báo ở sân Emirates, có một bản sao trang nhất tờ Daily Mirror được đóng khung với hình ảnh sau trận chung kết World Cup 1998, tôi và Patrick quỳ gối hạnh phúc cùng nhau kèm dòng tiêu đề: ‘Arsenal đoạt chức vô địch World Cup’. Mỗi khi đi qua phòng họp báo, tôi đều xúc động khi nhìn hình ảnh đó”.
Với Emmanuel Petit, buổi tối ở Paris sẽ luôn là khoảnh khắc mà giấc mơ của anh trở thành sự thật. Khoảnh khắc anh đã hoàn thành nhiệm vụ mà anh đặt ra cho bản thân trước đó 10 năm. Khoảnh khắc anh tôn vinh người anh trai quá cố ở sân khấu bóng đá lớn nhất.
Theo Arthur Renard | FourFourTwo
Xem thêm:
Nhìn lại cuộc đời Emmanuel Petit cho tới lúc này dễ thấy cứ như thể 46 năm cuộc sống của anh luôn chấp chới ở giữa những lằn ranh mong manh. Tiền vệ hào hoa sinh năm 1970 chỉ đứng mấp mé nơi cánh cửa ngôi đền của những huyền thoại Arsenal, bởi bất chấp những đóng góp to lớn, anh cũng chỉ cống hiến ở Highbury ngót nghét 3 mùa, sau đó vài năm cuối sự nghiệp anh thi đấu trong màu áo xanh của The Blues.