Trong nhiều tuần, tân thuyền trưởng của Sporting, Fernando Santos, đã khẳng định rằng Ronaldo không phải để bán, nhưng sau đó, cậu bé đến từ Madeira này đã quyết tâm sẽ tạo nên một màn trình diễn rực sáng trong trận giao hữu tiền mùa giải với Manchester United và sau đó, đã có được một trận đấu để đời.
Lịch để bàn bóng đá 2025 - Đậm chất thể thao, đong đầy cảm xúc!
Đối với Luis Alegria, đó chưa bao giờ là một tình huống thoải mái cả. Bất kể có phàn nàn bao nhiêu lần đi chăng nữa, thì ông cũng đều phải trải qua điều đó gần như trước mọi trận đấu. Ông sẽ cùng đội Sporting B miệt mài chuẩn bị suốt cả tuần, nhưng rồi rốt cuộc lại nhận được một thông báo vào đêm trước trận đấu nói rằng mình phải nhường suất đá chính cho ba cầu thủ của đội một để giúp họ duy trì phong độ.
Đó là một chuyện đã diễn ra rất thường xuyên tại gã khổng lồ Lisbon ở mùa giải 2002/2003.
“Thường thì bạn sẽ nhìn thấy các vận động viên vươn mình từ đội dự bị lên đội một, chứ không phải ngược lại,”Alegria nói với Bleacher Report.
“Hồi đó, đội B vẫn được sử dụng như một nơi ‘tạm trú’ cho những cầu thủ vừa trở lại sau chấn thương, những người bị gạch tên khỏi danh sách đội hình của ngày ra quân, và điều đó hiển nhiên sẽ ảnh hưởng đến số phút thi đấu của một số cầu thủ trẻ. Bọn trẻ sẽ phải chứng kiến những gã chưa bao giờ tập luyện cùng chúng tôi đột nhiên xuất hiện vào cuối tuần và được đưa thẳng vào đội hình xuất phát, đó là một chuyện rất khó chấp nhận.”
Vào thời điểm ấy, đội Sporting B đang có sự góp mặt của những người như trung vệ Jose Fonte, cựu cầu thủ của đội tuyển quốc gia Bồ Đào Nha Custódio Castro, và cựu thành viên của đội tuyển U-21, hậu vệ trái Hugo Valdir, nhân vật hiện đang là cánh tay phải của người đại diện quyền lực nhất đất nước này, Jorge Mendes.
Vào đầu tháng 2 năm 2003, có một cậu bé gầy gò vừa tròn 18 tuổi và đang thu hút khá nhiều sự chú ý tại giải vô địch quốc gia Bồ Đào Nha đã tham gia cùng họ trong giai đoạn 2 của mùa giải đó. Cậu ta không phải là một cái tên xa lạ đối với bất kỳ ai trong số họ.
Mặc dù đã khá nổi tiếng như một sản phẩm đầy triển vọng tiếp theo của Sporting, nhưng Cristiano Ronaldo đã không được góp mặt trong chuyến hành quân đến sân khách để đối đầu với Varzim của đội một. Anh đã bị gạch tên khỏi danh sách đội hình sau khi không thể tạo ra bất kỳ một ấn tượng nào ở lần được trao cơ hội trong trận đấu trước đó – trận thắng 1-0 trước Academica, vào sân từ băng ghế dự bị để thay thế cho một ngôi sao đang lên khác, Ricardo Quaresma.
Vậy nên trong tuần tiếp theo, anh đã bị đưa xuống đội dự bị, thi đấu 89 phút trong chiến thắng với tỷ số 1-0 trước Lusitania, một đội bóng đến từ Azores. Cuộc đối đầu ấy đã được tổ chức tại sân tập Alcochete của câu lạc bộ, và trong khi nó có thể hầu như không được ai nhớ đến vào thời điểm hiện tại, thì đó chính là lần cuối cùng mà Ronaldo ra sân ở một trận đấu nằm ngoài sân chơi đỉnh cao trong sự nghiệp của anh.
Khi ấy, Sporting B đang chơi ở giải hạng ba của Bồ Đào Nha, các cầu thủ của họ không những phải vật lộn trong cuộc chiến trụ hạng, mà còn phải “đối đầu” với những “địch thủ” mà họ chắc chắn là sẽ chẳng cách nào giành chiến thắng được, chính là một số lượng lớn các cầu thủ đội một đến và đi vào mỗi tuần.
“Chẳng có gì là đơn giản cả,” Luis Lourenco, một cựu thành viên của cái tập thể Sporting B ấy và hiện đang đảm nhận vai trò huấn luyện viên đội trẻ tại câu lạc bộ Al Wehda của Saudi Arabia, kể lại với B/R.
“Giải hạng Ba cực kỳ khắc nghiệt, hơn rất nhiều so với chúng tôi tưởng. Đội ngũ của chúng tôi chủ yếu là những cậu trai tuổi teen, hầu hết trong số họ đã lớn lên cùng Ronaldo và cũng muốn bản thân có cơ hội để gây ấn tượng. Chúng tôi đã rất nỗ lực để đạt được cái mục tiêu ấy, luôn chăm chỉ trên sân tập, nhưng rồi sau đó cả bọn đều phải chấp nhận rằng đám cầu thủ đội một sẽ xuất hiện và được ra sân trước.”
“Tuần nào cũng vậy cả - Ông Alegria sẽ phải ‘hy sinh’ ít nhất 3 cậu bé xứng đáng được ra sân để nhường chỗ cho những cầu thủ bị đội một ‘bỏ rơi’.”
“Chúng tôi đã cố gắng thấu hiểu nó, nhưng đó vẫn là một tình huống rất khó chấp nhận, đặc biệt là với huấn luyện viên, người đã nhận lệnh từ cấp trên và bị buộc phải sử dụng họ. Rốt cuộc, chẳng có ai là vui vẻ được với chuyện đó cả. May mắn thay, tôi đã giữ được vị trí của mình trong đội và ghi khoảng 10 bàn vào mùa giải đó.”
Lourenco và Ronaldo là những người bạn thân lâu năm. Họ đã sát cánh và thăng tiến cùng nhau tại hệ thống bóng đá trẻ của Sporting, nhưng vào một thời điểm trong tương lai, cậu bé đến từ Madeira sẽ chẳng cần phải bận tâm đến những cuộc cạnh tranh trong phòng thay đồ với các viên đá quý khác như Fabio Ferreira, Paulo Sergio và Edgar Marcelino, và hướng đến mục tiêu chinh phục những thách thức lớn hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là tất cả mọi người tại câu lạc bộ đều đoán trước được rằng Ronaldo sẽ có một tương lai rực sáng đến cái mức độ mà chúng ta đang được chứng kiến ở hiện tại.
“Sẽ là nói dối nếu tôi bảo rằng mình từng nghĩ đến chuyện cậu ấy sẽ trở thành chủ nhân của 5 Quả Bóng Vàng trong tương lai. Bây giờ mà tôi đột nhiên ló mặt ra và phán câu đó thì quá dễ rồi. Sự thật là cậu ấy đã phải cực kỳ nỗ lực để cải thiện bản thân và đạt được những chiến tích lừng lẫy ở hiện tại.” Alegria chia sẻ.
“Cậu ấy chẳng hề sợ hãi bất cứ điều gì cả. Khi chúng tôi chạm trán Lusitania, Ronaldo chỉ là một cậu thiếu niên 18 tuổi đang đối đầu với những cầu thủ lớn tuổi hơn trong một môi trường có tính cạnh tranh khắc nghiệt đến mức có thể khiến một số người phải nản lòng. Bất kỳ cầu thủ nào ở cái độ tuổi của cậu ấy khi đó cũng đều có thể sẽ tỏ ra rụt rè, sợ hãi trong những trường hợp đó, nhưng Ronaldo thì không bao giờ.”
Siêu sao người Bồ Đào Nha đã không thể ghi được một bàn nào tại Sporting B, nhưng vẫn đóng một vai trò nhỏ trong việc giúp họ trụ hạng thành công ở mùa giải đó. Tuy nhiên, họ đã không thể lặp lại được cái thành tích ấy trong mùa giải tiếp theo, và rồi dẫn đến kết cục là ban lãnh đạo câu lạc bộ đã ra quyết định chấm dứt đội bóng này.
Khi Ronaldo ăn mừng cái cột mốc đạt được 1000 trận trong sự nghiệp cầu thủ, khá kỳ lạ là anh lại phớt lờ đi 2 trận đấu mà mình đã chơi tại giải hạng ba Bồ Đào Nha, dù cho chúng cũng được tính là thuộc cấp độ bóng đá chuyên nghiệp.
Vào thời điểm khởi đầu của cuộc hành trình này, chẳng hề hiện hữu một dấu hiệu rõ ràng nào cho thấy chàng trai người Bồ Đào Nha sẽ có thể vươn mình từ một cầu thủ học viện trở thành một siêu sao cả.
Thay vào đó, rất nhiều người đã cảm thấy rằng Quaresma, cầu thủ lớn hơn Ronaldo 1 tuổi rưỡi, mới là gương mặt sáng giá nhất trong cặp đôi này có thể chạm đến đỉnh thế giới và trở thành một huyền thoại.
Và trên thực tế, chỉ trong một thời gian ngắn, Quaresma đã chứng minh rằng cái giả định đó là hoàn toàn có cơ sở, khi cầu thủ chạy cánh này được đưa lên đội một và ngay lập tức xuất hiện trên những dòng headline của các tờ báo thể thao sau chiến thắng tối thiểu với tỷ số 1-0 trước đại kình địch Porto trong trận mở màn mùa giải 2001/2002 của giải vô địch quốc gia Bồ Đào Nha.
Sau trận derby ấy, huấn luyện viên trưởng của Sporting, ông Laszlo Boloni, đã tuyên dương Quaresma là “một tấm gương tốt” dành cho những cậu cầu thủ học viện. Trùng hợp thay, Ronaldo cũng đã có trận đấu đầu tiên cho đội một trong cùng tuần đó, khuất xa ánh đèn sân khấu, bỏ túi một bàn thắng trong trận đấu tập với Atletico, một đội bóng nhỏ tại Lisbon.
Cuộc chạm trán đó được tổ chức vào một buổi sáng đầy nắng trong một kỳ nghỉ, và là khi mà mọi sự chú ý đều đang hướng về trận giao hữu giữa đội tuyển Bồ Đào Nha và Moldova sẽ diễn ra vào cuối ngày hôm ấy. Sporting đã giành chiến thắng với tỷ số 7-1, Lourenco lập một cú hattrick trong 45 phút và nổi lên là cầu thủ xuất sắc nhất của trận đấu diễn ra tại Alvalade này.
“Chúng tôi được đưa vào sân trong hiệp hai và đã xoay sở để thay đổi trận đấu, Các fan hâm mộ đã rất phấn khích vì đội bóng lại tiếp tục gặt hái được những gương mặt trẻ tài năng mới. Chính từ cái ngày hôm đó, họ đã thực sự bàn tán về Ronaldo, họ đã biết đến cậu ấy,” Lourenco hồi tưởng.
Mặc dù vậy, Ronaldo đã phải trải qua phần còn lại của mùa giải tại hệ thống đội trẻ và không đóng bất kỳ một vai trò nào trong chức vô địch quốc gia cuối cùng của Sporting. Mặt khác, Quaresma đã được ra sân đến 28 trận trong cuộc đua vô địch và được xem là một ngôi sao của chiến dịch năm đó.
Cho đến khi kết thúc mùa giải, Ronaldo đã tham gia thêm 4 trận giao hữu dưới sự quan sát của Boloni nữa, chạm trán với Academica, đội B của tuyển Romania, Deportivo La Coruna và Alverca. Mặc dù đây hầu hết là những trận đấu chẳng được ai chú ý đến, nhưng nhiêu đó cũng là quá đủ để tên anh vang khắp trụ sở của Sporting.
Vào thời điểm ấy, Boloni đã bị thuyết phục bởi tài năng của cậu bé chơi trong vai trò cầu thủ chạy cánh này, và quyết định cho anh được góp mặt trong đội một ở mùa giải tiếp theo, nhưng điều đó cũng có nghĩa là Ronaldo sẽ phải rời khỏi đội trẻ và … đi nghỉ hè.
Ronaldo chẳng hề quá vui vẻ với cái thông tin đó. Rốt cuộc, nó sẽ khiến anh phải bỏ lỡ giai đoạn cuối của giải đấu trẻ mà mình đang tham gia.
“Thành thật mà nói, Ronaldo đã khá thất vọng. Tinh thần tranh đấu của cậu ấy cao đến thế đấy. Cậu ấy đã nhận được tin tức trọng đại nhất sự nghiệp, nhưng lại cảm thấy buồn bã vì mình sẽ không còn được tham gia vào những trận đấu cuối cùng đó,” Cựu điều phối viên kỹ thuật của Sporting, Luis Martins, kể với B/R.
“Chúng tôi đã phải gửi cậu ấy đến Madeira trong một tháng, ở đó, cậu ấy có thể nghỉ ngơi và chuẩn bị cho những gì đang chờ đợi mình ở phía trước.”
Cầu thủ 17 tuổi đã tập trung cùng đội cho giai đoạn chuẩn bị trước mùa giải vào ngày 1 tháng 7 năm 2002, và mặc dù tin tức nhận được nhiều sự chú ý nhất trong ngày hôm đó là sự vắng mặt của tiền đạo người Brazil, Jardel, nhưng anh chắc chắn sẽ không để nó ảnh hưởng đến mình.
Ronaldo đã bước vào cuộc hành trình mới với một sự phấn khích cao ngút và không mất quá nhiều thời gian để giới thiệu tên tuổi của bản thân với một “sàn diễn lớn”.
Cuối tháng đó, khi Sporting chạm trán Lyon trong một trận giao hữu có mục đích chính là giới thiệu với các fan hâm mộ đội hình của mùa giải mới, anh đã được điền tên vào đội hình xuất phát tại một sân vận động Alvalade chật kín khán giả. Số 28 đã rất nhanh chóng gây ấn tượng, và suýt chút nữa đã có được một pha lập công, nhưng rất tiếc là trọng tài đã từ chối bàn thắng đó.
Màn trình diễn của Ronaldo trong trận hòa 1-1 ngày hôm ấy đã đưa anh lọt vào mắt xanh của rất nhiều người. “Hãy chú ý đến cậu bé này. Cậu ta biết cách để đánh bại đối thủ của mình, cậu ta đi bóng rất tốt và sở hữu khả năng đánh hơi bàn thắng cực kỳ ấn tượng,” tờ Record viết về màn trình diễn của anh.
Mặt khác, Lyon dường như đã không bị thuyết phục về tiềm năng của Ronaldo, khi mà họ đã bỏ qua cơ hội ký hợp đồng với anh, theo như cựu tiền đạo Tony Vairelles kể lại với Canal + sau này. “Boloni muốn có được sự phục vụ của tôi, nhưng Sporting thì lại không có tiền, vậy nên họ đã đề xuất trao đổi 2 cầu thủ để có thể sở hữu tôi: Một trong số đó chính là Ronaldo. Nhưng Lyon đã từ chối lời đề nghị ấy,”
Và rốt cuộc, Sporting đã được hưởng lợi rất lớn nhờ cái quyết định đó của Lyon.
Ronaldo đã lại được ra sân trong tuần tiếp theo để chạm trán với một PSG có sự góp mặt của Mauricio Pochettino và Gabriel Heinze ở hàng thủ.
Sự cường điệu xoay quanh cầu thủ người Bồ Đào Nha đã leo thang đến mức mà anh được nhắc đến trên đài phát thanh địa phương trong trận đấu là “quả bom mới của Sporting.”
Cùng thời điểm đó, chàng trai này đã bắt đầu dần thể hiện ra sự tự tin mà chúng ta đang được chứng kiến ở tất cả mọi thứ anh làm ngày nay. “Mọi người vẫn chưa được nhìn thấy Ronaldo thực sự đâu. Đây mới chỉ là sự khởi đầu thôi,” Anh nói sau trận hòa 2-2 tại Lisbon.
Tuy nhiên, trong khoảng thời gian ấy, danh tiếng của anh dù cho đang ngày càng mạnh mẽ hơn, nhưng vẫn chưa thể vượt ra bên ngoài biên giới Bồ Đào Nha.
Sporting đã gặp Real Betis vào cuối giai đoạn chuẩn bị tiền mùa giải ở miền Bắc Bồ Đào Nha, và ngôi sao mới của họ đã vào sân từ băng ghế dự bị để ghi bàn mang về chiến thắng 3-2 cho đội trong những phút cuối cùng.
“Custodio đã ghi bàn ấn định kết quả trận đấu,” một bình luận viên người Tây Ban Nha nói, nhầm lẫn Ronaldo với đồng đội của anh, người hiện đang dẫn dắt Braga. “Một bàn thắng tuyệt vời được ghi bởi Custodio,” ông ta lặp lại.
Đó là chiến thắng đầu tiên của Sporting trước một câu lạc bộ hàng đầu sau vô số những chỉ trích phải nhận trong suốt giai đoạn khởi động cho chiến dịch bảo vệ chức vô địch của họ.
Tuy nhiên, Ronaldo đã thể hiện quá đủ để củng cố vị trí của mình trong đội, và cuối cùng, anh đã có được một màn debut chính thức với thế giới bóng đá đỉnh cao trong cuộc chạm trán Inter Milan tại vòng loại UEFA Champions League vào ngày 14 tháng 8, sau khi vào sân thay thế tiền vệ người Tây Ban Nha Tonito trong hiệp hai.
Một thời gian sau, Ronaldo cũng đã có trận đấu đầu tiên tại giải vô địch quốc gia, vào ngày 7 tháng 10, và đó là một màn trình diễn cực kỳ tuyệt vời.
Anh đã lập một cú đúp và được đưa lên ngay trang nhất của tờ Record vào sáng hôm sau. “Thật phi thường,” chính là dòng tiêu đề. Ngày tiếp theo, sự tung hô lại tiếp tục khi tờ báo ấy thực hiện một cuộc phỏng vấn với ông bố Jose Dinis của Ronaldo.
Ronaldo-mania (cơn sốt Ronaldo) đã hoàn toàn sẵn sàng để bùng nổ.
Mặc dù vậy, đã từng có thời điểm mà những người bên trong nội bộ Sporting đã cho rằng, cái ngày đó có thể sẽ không bao giờ đến được dưới sự dẫn dắt của Boloni.
Cái ấn tượng ấy xuất hiện là vì sự dè dặt của nhà cầm quân người Romania về tiềm năng của Ronaldo trong một cuộc họp với các huấn luyện viên của câu lạc bộ. Tuy nhiên, huấn luyện viên đội trẻ Jean Paul đã bác bỏ những lo ngại của ông và khẳng định rằng cậu bé này chính là một trong những cầu thủ đỉnh nhất thế giới trong số những người ở độ tuổi đó.
“Boloni không hoàn toàn tin tưởng vào Ronaldo. Ông ấy nghĩ rằng cậu ta quá non nớt, quá cá nhân và không đóng góp nhiều cho khâu phòng ngự,” Martins hồi tưởng.
“Mặc dù vậy, tài năng của cậu ấy không hề là một bí mật đối với bất kỳ ai trong chúng tôi. Chúng tôi chẳng có chút nghi ngờ nào về chuyện cậu ấy đã sẵn sàng cho đội một. Có những điều mà bạn sẽ không thể nào kiểm soát được, tài năng là một trong số đó. Chúng tôi đã tiếp tục nhắc đi nhắc lại điều đó bất kể ông ấy (Boloni) đang không nhận thức được việc tiềm năng của Ronaldo là cực kỳ lớn. Cậu ấy chỉ cần thêm những điều kiện thích hợp để phát triển nó mà thôi. Tài năng mà không được trao cơ hội thì sẽ trở thành một sự lãng phí ghê gớm, quá rõ ràng là vậy.”
“Tôi nghĩ rằng Fernando Santos (huấn luyện viên trưởng hiện tại của đội tuyển quốc gia Bồ Đào Nha và từng là người kế nhiệm của Boloni tại Alvalade) đã tin tưởng vào Ronaldo trong một giai đoạn chuẩn bị tiền mùa giải thậm chí còn nhiều hơn cả Boloni trong 1 năm rưỡi nắm quyền.”
Bất chấp sự hoài nghi của huấn luyện viên trưởng, Ronaldo vẫn tự tin rằng anh sẽ tìm được đường để vươn lên đỉnh cao của thế giới bóng đá.
Bên cạnh một sức mạnh thể chất thiên phú đáng nể, Ronaldo cũng có những hình mẫu riêng đã truyền cảm hứng cho bản thân và đồng thời, thách thức anh làm việc chăm chỉ hơn nữa.
“Tôi thường tận hưởng kỳ nghỉ cùng Ronaldo mỗi năm - đã có lần tôi du lịch đến Funchal và ở đó 2 tháng rưỡi, nhưng ngay cả khi ấy, cậu ta cũng không ngừng luyện tập,” Hugo Pina, một trong những người bạn thân nhất và cũng là cựu đồng đội của Ronaldo, kể với B/R.
“Cậu ta thường buột những quả tạ lên mắt cá chân và chạy lên dốc. Nếu bạn từng đến Funchal, bạn sẽ biết những con đường ở đó dốc đến thế nào.”
“Sau khi xem Thierry Henry thi đấu cho Arsenal, cậu ta đã bảo rằng mình muốn chạy nhanh hơn cả anh ấy. Điều tương tự cũng diễn ra khi cậu ta được chiêm ngưỡng đôi chân của Andre Cruz trong một buổi tập và bị ấn tượng bởi sự mạnh mẽ của chúng. Cậu ta đã thề rằng mình sẽ đẩy tạ nhiều như Cruz trong phòng gym để có thể trở nên giống như anh ấy. Rốt cuộc, cái đầu của cậu ta luôn hoạt động như thế này, “nếu hắn có thể làm điều đó, vậy thì sao mình lại không thể?”
Từng khoác áo đội tuyển quốc gia Brazil, Napoli, Sporting và AC Milan, cũng như nhiều đội bóng khác, Cruz là một trung vệ có kỹ thuật rất đáng nể, và được công nhận là một trong những cầu thủ sút phạt xuất sắc nhất thế giới vào thời điểm đó.
Mặc dù không nói chuyện quá nhiều với Ronaldo, người mà ông đã mô tả là “rất trầm tính” trong phòng thay đồ, nhưng Cruz từng khuyến khích anh nên đến chơi bóng ở Ý.
“Tôi đã đề xuất việc ký hợp đồng với Ronaldo, Quaresma và HugoViana đến những người bạn của mình đang làm việc tại Milan [Ariedo Braida] và Napoli [Filippo Fusco]. Tôi đã nói với họ vào thời điểm đó rằng, Ronaldo có hơi gầy gò, và nếu nhìn ngắm sơ qua, cậu ta sẽ khiến bạn nhớ về ‘Ronaldo bản gốc’, Người Ngoài Hành Tinh, khi ở cùng độ tuổi ấy,” Cruz nói với B/R.
“Tôi đã nhấn mạnh với họ rằng, ‘Đừng có quên nhé. Tên của cậu ta là Ronaldo. Hãy nhớ kỹ nó.’”
Không ai trong số họ lắng nghe lời khuyên của Cruz cả, và Ronaldo vẫn ở lại Alvalade cho đến cuối cái mùa giải được nhớ đến bởi những vấn đề của Jardel và một phòng thay đồ bị chia rẽ bởi khả năng quản lý con người yếu kém của Boloni.
Kết thúc chiến dịch năm đó, Ronaldo đã chơi 33 trận cho đội một và có 5 pha lập công.
Với việc Quaresma đã chuyển đến Barcelona, anh được cho là sẽ gắn bó với Sporting ít nhất 1 mùa giải nữa.
Trong nhiều tuần, tân thuyền trưởng của Sporting, Fernando Santos, đã khẳng định rằng Ronaldo không phải để bán, nhưng sau đó, cậu bé đến từ Madeira này đã quyết tâm sẽ tạo nên một màn trình diễn rực sáng trong trận giao hữu tiền mùa giải với Manchester United và sau đó, đã có được một trận đấu để đời.
“Đó là một đêm hoàn hảo của cậu ấy. Cậu ấy đã làm bất cứ điều gì mà mình muốn với (John) O’Shea. Sau trận đấu, cậu ấy đã rủ tôi cùng ăn tối, và hai đứa đã đến một nhà hàng Ý ở Rossio. Cậu ấy không muốn xác nhận thỏa thuận của mình với United, nhưng tất cả chúng tôi đều biết là cậu ấy sẽ không còn khoác áo Sporting lần nào nữa,” Lourenco kể lại.
“Đó là một cuộc hành trình tuyệt vời đối với tất cả chúng tôi.”
Nguồn : Lược dịch từ bài viết “From the B Team to Man United: How Cristiano Ronaldo Broke Through at Sporting” của tác giả Marcus Alves, đăng tải trên Bleacher Report.
Những lời tâm sự được chính cựu danh thủ Adriano viết trên website The Players’ Tribune, về nhịp sống tại khu ổ chuột nơi anh sinh thành, về quyết định rời bỏ thế giới bóng đá đỉnh cao hào nhoáng để tìm lại về nơi đây.
Gặp chấn thương phải nghỉ thi đấu dài hạn, Rodri, chủ nhân của Quả bóng Vàng 2024, đã mời tạp chí France Football đến nhà riêng ở Madrid để chia sẻ những cảm xúc của anh về buổi lễ trao giải Ballon d’Or, những lời khen mà anh nhận được và về giải thưởng mà một cá nhân chơi ở vị trí tiền vệ phòng ngự hiếm hoi lắm mới nhận được.
Là cựu đội trưởng của cả Bayern Munich và đội tuyển Đức, Philipp Lahm có thể nói đã có một sự nghiệp thi đấu vô cùng thành công. Trong bài viết này, chúng ta sẽ được trở về với những kỷ niệm để tôn vinh nhà vô địch Champions League, World Cup và đã tham gia sâu vào kế hoạch tổ chức UEFA Euro 2024 của Đức.