Ngay cả khi Nerazzurri đã đoạt được đến 4 chức vô địch Serie A trong khoảng thời gian Adriano thi đấu bùng nổ ở đây, thì người ta vẫn nuối tiếc và đặt ra những mệnh đề “giá như” cho câu chuyện của anh?
Vào khoảng thời gian này của 15 năm về trước, Adriano Leite Ribeiro đã đứng ở trên đỉnh của thế giới.
Gã cầu thủ người Brazil này là một con quái vật được tạo nên bởi sự kết hợp hoàn hảo của tốc độ đáng kinh ngạc, sức mạnh khủng khiếp, sự nhanh nhẹn đến đáng sợ và những cú sút như sấm sét đã được Pro Evo mô phỏng lại với chỉ số giống hệt như Ronaldo “bảng gốc”, cũng chính vì vậy, anh là cái tên đã từng nhận được rất nhiều sự yêu mến và tôn sùng bởi vô số fan hâm mộ bóng đá trên thế giới.
Phong độ ấn tượng mà Adriano đã thể hiện trong màu áo Parma ở giai đoạn đầu của mùa giải 2003/2004 – ghi được 8 bàn chỉ sau 9 trận đấu ở Serie A – là quá đủ để khiến Inter Milan chấp nhận bỏ ra một khoản tiền lớn để mang anh về Giuseppe Meazza, nơi mà anh dường như đã được định sẵn là sẽ trở thành một trong những ngôi sao xuất sắc nhất từng khoác áo đội bóng này.
Thế nhưng, ngay cả khi Nerazzurri đã đoạt được đến 4 chức vô địch Serie A trong khoảng thời gian Adriano thi đấu bùng nổ ở đây, thì người ta vẫn nuối tiếc và đặt ra những mệnh đề “giá như” cho câu chuyện của anh?
Sau nhiều năm chìm đắm trong một lối sống mà không một vận động viên thể thao chuyên nghiệp nào nên dính vào, giờ đây, Adriano đang dành phần lớn thời gian của mình tại căn nhà ở Barra da Tijuca, một khu vực giành cho “tầng lớp thượng lưu” nằm ở phía Tây Rio de Janeiro. Thỉnh thoảng, anh sẽ ghé thăm đám bạn của mình ở Vila Cruzeiro, nằm tại phía Bắc của Rio Favela, nơi anh lớn lên. Những khoảnh khắc mà người ta được thấy một Adriano vui vẻ nhất, hạnh phúc nhất, là khi anh dạo quanh thành phố trên chiếc xe tay ga với đám bạn và trao những chiếc Big Mac miễn phí cho bọn trẻ ở địa phương.
|
Adriano (số 9) từng là niềm hy vọng lớn của CĐV Brazil |
Adriano, giờ đây đã bước sang tuổi 36, nhưng con người anh vẫn không khác gì một cậu bé – mặc dù đã biết cách “sống tốt” hơn so với chính bản thân anh trước đây. “Những bữa tiệc mà cậu ấy tổ chức vẫn diễn ra thường xuyên, nhưng chúng không còn ồn ào như trước đây nữa,” Kỹ sư Carlos Almeida, một trong những người hàng xóm của anh, cho biết. “Chúng đã từng rất điên rồ, với hàng chục người liên tục ra và vào, nhiều lúc, hàng xóm đã phải đi phàn nàn với người quản lý của tòa nhà. Còn bây giờ, cậu ấy đã biết cách kiềm chế và hiểu chuyện hơn so với trước. Cậu ấy đã trở thành một chàng trai tốt.”
Đó có vẻ không phải là một sự trưởng thành về mặt cá nhân đáng chú ý cho lắm, nhưng lại là một sự thay đổi cực kì lớn của một gã chỉ biết chìm đắm trong bia rượu và những bữa tiệc; một gã đã từng nhiều lần đụng độ với cảnh sát hay chơi trội bằng cách chụp ảnh tự sướng với một cây AK-47 mạ vàng.
Bạn bè của Adriano đã nói với tờ FFT rằng, anh vẫn chưa thể trở lại với sự nghiệp thi đấu chuyên nghiệp – dù cho hai năm đã trôi qua kể từ sau khi anh gia nhập Miami United, đội bóng thi đấu ở lower-league America – mà kể cả khi anh đã sẵn sàng, thì có vẻ như cũng sẽ chẳng có đội bóng tên tuổi nào dám liều lĩnh chấp nhận trao cơ hội cho anh. Mặc dù Adriano đã biết kiềm chế sở thích tiệc tùng của mình, nhưng với cái bụng bia mà anh đã tự hào khoe trên Instagram, có thể thấy anh chẳng hề có ý định lao vào luyện tập chăm chỉ để có thể quay trở lại với bóng đá, qua đó mang đến cho sự nghiệp vốn đã nát tươm của mình một cái kết ra hồn.
Theo những người bạn thân của Adriano, con người của anh giờ đây đã hoàn toàn khác xa với hình ảnh của một siêu cầu thủ ngày trước, một gã luôn biết cách khủng bố tinh thần của các hậu vệ đối phương, vượt qua họ một cách mạnh mẽ và tung ra những cú sút xa như búa bổ. Sự tự tin và sức mạnh của những ngày tháng đỉnh cao đã không còn nữa, tất cả những gì còn sót lại ở hiện tại chỉ là sự tự ti, lạc lõng và thờ ơ với sự nghiệp.
Vậy, Ardriano, một tiền đạo mạnh mẽ và đáng sợ đến mức được giới truyền thông, cũng như công chúng Italia đặt cho biệt danh đầy kiêu hãnh: “L’Imperatore” – Hoàng đế , đã “lầm đường lạc lối” như thế nào, để rồi tự tay hủy hoại đi một sự nghiệp đáng lẽ ra đã rất huy hoàng của mình?
NHỮNG THỨ ĐÃ THAY ĐỔI
Có thể nói, sự kiện đã khiến Adriano thay đổi một cách chóng mặt, từ “truyền nhân của Ronaldo” trở thành một gã hầu như không còn quan tâm gì đến sự nghiệp bóng đá kể từ sau sinh nhật lần thứ 30 của mình, chính là cái chết của cha anh.
Tại Lima, vào ngày 25 tháng 7 năm 2004, Adriano đã ghi bàn gỡ hòa cho đội tuyển Brazil trong trận chung kết Copa America bằng một siêu phẩm mà mọi người đã quá quen thuộc ở anh, một cú sút cực kì mạnh với độ chính xác rất cao. Brazil đã đánh bại Argentina trong loạt sút luân lưu ngay sau đó, với Adriano thực hiện thành công lượt sút của anh – và cũng là lượt sút đầu tiên – bằng một cú dứt điểm lạnh lùng, dứt khoát. Chỉ có duy nhất một người đàn ông mà anh muốn vinh danh trong chiến thắng này. “Tôi muốn dành tặng chức vô địch này cho bố,” anh tự hào khẳng định. “Ông ấy là người bạn, người cộng sự tuyệt vời nhất trong cuộc đời tôi. Không có ông ấy, tôi sẽ chẳng là gì cả.”
Cha của anh, Almir, không lâu sau đó đã qua đời vì bệnh nặng. Chỉ 9 ngày sau khoảng khắc vinh quang của cậu con trai trên đất Peru, ông đã đột ngột qua đời vì một cơn đau tim, ở tuổi 45. Bi kịch này đã trở thành một nhát dao đâm gục Adriano, khiến anh hoàn toàn gục ngã.
“Adriano có một người bố luôn chăm sóc cậu ấy rất tận tình, cũng như giữ cậu ấy sống trong khuôn khổ, chuẩn mực,” Javier Zanetti, đồng đội cũ của cầu thủ người Brazil tại Inter Milan, kể lại trong một cuộc phỏng vấn vào năm ngoái. “Sau đó, một bi kịch đã xảy ra: Cậu ấy nhận được một cuộc gọi từ Brazil và được thông báo rằng, bố của cậu ấy đã qua đời.”
“Tôi đã chứng kiến cậu ấy khóc nức nở. Cậu ấy ném mạnh chiếc điện thoại xuống đất và bắt đầu gào thét. Tiếng hét đó vẫn còn ám ảnh tôi cho đến tận bây giờ. Kể từ ngày hôm đó, tôi và Moratti (chủ tịch của Inter Milan) đã quyết định sẽ xem cậu ấy như một người con, một người anh em ruột thịt và bảo vệ, che chở cho cậu ấy.”
Ngay sau khi trận chung kết ở Peru kết thúc, huấn luyện viên của đội tuyển Brazil, ông Carlos Alberto Parreira, đã hoàn toàn bị shock bởi màn trình diễn đỉnh cao của Adriano. “Cậu ấy chắc chắn sẽ làm nên lịch sử trong môn thể thao này,” Parreira nhận xét. “Chắc chắn cậu ấy sẽ tỏa sáng trong ba kì World Cup tiếp theo, và còn tiến xa hơn nữa.” Thế nhưng, thay vào đó, sự nghiệp của Adriano đã hoàn toàn bị “trật bánh”. Anh lao vào ăn chơi, chìm đắm trong những buổi tiệc diễn ra mỗi đêm và phong độ trên sân sa sút không phanh.
“KHÔNG THÈM NGỦ CHO ĐẾN TẬN BUỔI TẬP CỦA ĐỘI”.
“Hồi đó, tôi chỉ cảm thấy vui mỗi khi nốc rượu,” Adriano kể lại, trong một cuộc phỏng vấn vào năm 2017. “Tôi chỉ có thể ngủ ngon nếu được uống. Huấn luyện viên Roberto Mancini và các đồng đội nhận ra là tôi đã bị hangover khi tôi đến tham gia một buổi tập. Vì sợ rằng mình sẽ có mặt quá muộn, tôi đã không ngủ và cứ thế lái xe đến sân tập trong khi vẫn còn say khướt. Tôi say đến mức họ phải đưa tôi đến phòng y tế để ngủ, còn Inter thì phải cố gắng che giấu vụ này bằng cách nói với báo chí rằng tôi đang gặp vấn đề về cơ bắp.”
Dù cho đã cố gắng hết sức, nhưng các đồng đội của Adriano cũng không thể giúp được anh thoát khỏi cái vũng lầy mà mình đang lún ngày càng sâu vào.
“Cậu ấy vẫn tiếp tục thi đấu một cách tuyệt vời, ghi bàn đều đặn và chỉ tay lên trời, với hàm ý dành tặng những bàn thắng đó cho cha mình,” Zanetti nói. “Nhưng kể từ sau cuộc gọi đó, rất nhiều thứ ở cậu ấy đã thay đổi. Ivan Cordoba đã dành cả một đêm để ở bên cậu ấy và khuyên nhủ: ‘Adri, cậu là sự kết hợp hoàn hảo của Zlatan Ibrahimovic và Ronaldo. Cậu có nhận ra rằng mình hoàn toàn có thể trở thành cầu thủ xuất sắc nhất thế giới từ trước đến nay chứ?’ Thế nhưng, chúng tôi đã thất bại trong việc kéo cậu ấy ra khỏi sự chán nản, trầm cảm. Đó là thất bại lớn nhất của tôi trong sự nghiệp. Tôi cảm thấy mình quá bất lực.”
Adriano đã phải rất cố gắng để gây dựng lại sự nghiệp, khi cơ hội lớn nhất trong cuộc đời anh đã vụt trôi đi khoảng 2 năm sau đó.
Chỉ vài ngày trước khi đội tuyển Brazil hành quân đến Đức để tham dự World Cup 2006 – một giải đấu mà họ chính là đội tuyển được mến mộ nhất, nhờ vào việc sở hữu một loạt các danh thủ đã chinh phục được trái tim của rất nhiều fan hâm mộ bóng đá trên toàn thế giới như Ronaldo, Ronaldinho, Kaka và chính Adriano – anh đã tham gia vào một buổi tiệc cùng đám bạn thân của mình.
“Chúng tôi tập trung tại một club có tên là Quebra Mar, nằm gần nơi mà sau này người ta sẽ xây dựng Olympic Park ở Rio,” một người bạn lâu năm của Adriano kể lại với tờ FFT. “Chúng tôi rất phấn khích và vui mừng cho Didico (một nickname được đám bạn thân đặt cho Adriano) – cả bọn đều hy vọng cậu ấy sẽ là cầu thủ ghi bàn hàng đầu trên đất Đức, vô địch World Cup và mang chiếc cúp vàng đó dạo quanh khu ổ chuột thuở thơ ấu khi trở về quê nhà. Cậu ấy luôn là một anh chàng nhút nhát, ít nói, nhưng với tất cả chúng tôi, cậu ấy là một người hùng.”
Club đó được chọn làm địa điểm tụ tập, bởi vì nó được cho là “nơi an toàn” đối với một số người bạn thân thiết của Adriano, những gã đã có sẵn tiền án về tội buôn bán ma túy. Một vài người trong bọn họ thậm chí còn là thành viên của Comando Verhelmo, một trong những băng đảng tội phạm lớn nhất Brazil. Adriano đã quen biết với họ từ thời thơ ấu, khi cả bọn vẫn còn chơi bóng bằng chân trần trên những con đường của Vila Cruzeiro. Nhưng trong khi anh đã “phất lên” để trở thành một “Hoàng Đế”, thì nhiều người bạn cũ của anh đã sa vào con đường phạm pháp, và một người bạn cực kì thân thiết với anh thậm chí đã từng bị cáo buộc liên quan đến một vụ bắn chết một cảnh sát.
Sống giữa một bối cảnh đầy drama như vậy đã gây ảnh hưởng rất lớn đến Adriano, cả về mặt tâm lý lẫn cảm xúc.
“Chán nản, phiền muộn và rượu là những thứ đã gắn liền với cuộc sống của cậu ấy kể từ những ngày đó,” người bạn thời thơ ấu của Adriano (yêu cầu được giấu tên), tiếp tục nói. “Và giờ đây, cậu ấy đang cô đơn hơn bao giờ hết. Instagram của cậu ấy luôn post những bức ảnh cho thấy cậu ấy lúc nào cũng được mọi người vây quanh, nhưng thật ra, cậu ấy luôn cô đơn. Cậu ấy hầu như lúc nào cũng im lặng. Cậu ấy cũng đã đánh mất niềm đam mê đối với bóng đá từ rất lâu rồi.”
World Cup 2006 đáng lẽ ra đã là giải đấu có thể củng cố vị thế của Adriano, như một trong những cầu thủ xuất sắc nhất thế giới. Thế nhưng, thay vào đó, anh chỉ còn là cái bóng của chính mình. Anh đã ghi được hai bàn thắng, vào lưới Australia và Ghana, nhưng hầu như không thể chạm được chân vào bóng trong trận thua của Brazil trước đội tuyển Pháp ở vòng tứ kết.
Khi đó, Adriano chỉ mới 24 tuổi, nhưng anh sẽ chỉ được khoác áo đội tuyển vỏn vẹn thêm 12 trận, cũng như thi đấu thêm 154 trận nữa ở cấp độ câu lạc bộ. Đó chính là khởi đầu cho sự kết thúc của sự nghiệp đỉnh cao của “Hoàng Đế”.
Adriano chỉ ghi được vỏn vẹn 6 bàn cho Inter vào mùa giải 2006/2007 và cũng bắt đầu mùa giải 2007/2008 một cách chậm chạp như vậy. Cảm thấy tiền đạo này cần có một sự thay đổi về cảnh quan, Moratti đã cho phép Adriano trở về Brazil, trong một đợt nghỉ phép không lương. Anh tham gia tập luyện cùng Sao Paulo và cuối cùng đã chấp nhận thi đấu cho đội bóng này dưới dạng cho mượn trong phần còn lại của mùa giải:
Adriano đã ghi được 2 bàn ngay trong trận ra mắt, còn các fan hâm mộ thì sẵn sàng xếp hàng để mua những chiếc áo đấu in tên anh.
TÌM ĐẾN HÀNH TRÌNH MỚI … NHƯNG CHẲNG CÓ GÌ THAY ĐỔI
Mọi thứ bắt đầu lâm vào tình trạng tụt dốc không phanh. Adriano bị đuổi khỏi sân vì hành vi húc đầu vào hậu vệ cánh Domingos của Santos, sau đó, anh tiếp tục bị phạt bởi câu lạc bộ vì đến sân tập quá trễ và gây gổ với một nhiếp ảnh gia. Một thời gian sau, anh quay lại Inter, nhưng đã sớm bị gửi trả lại Brazil vào năm 2009, mặc dù vậy, lần tái xuất quê nhà này lại gặt hái được rất nhiều thành công, khi Adriano đã ghi được đến 19 bàn thắng và giúp Flamengo giành được chức vô địch quốc gia đầu tiên sau 17 năm chờ đợi. AS Roma cứ ngỡ rằng tiền đạo người Brazil đã lấy lại được phong độ đỉnh cao và ngay lập tức chèo kéo anh quay trở lại châu Âu, thế nhưng, Adriano chỉ trụ lại được ở đội bóng thủ đô 7 tháng, với vỏn vẹn 8 lần ra sân.
Khoảng khắc tuyệt vời cuối cùng trong sự nghiệp của Adriano đã đến vào tháng 11 năm 2011, khi anh đang thi đấu cho Corinthians. Trên thực tế, anh đã gia nhập câu lạc bộ này vào tháng 3 và một lần nữa được kì vọng là người thừa kế của Ronaldo, cầu thủ vừa mới giải nghệ trước đó không lâu trong chính màu áo Corinthians. Đen đủi thay, Adriano đã phải “ngồi chơi xơi nước” nhiều tháng liền vì bị đứt gân gót chân. Khi đã không còn được xem là một nỗi sợ hãi với hàng phòng ngự và thủ môn của đối phương, thì Adriano lại tìm đến sự an ủi trong một niềm đam mê khác của mình: Tiệc tùng.
“Cậu ấy nốc rượu và bia như điên,” một người bạn của Adriano, nickname là Alemao, kể lại với FFT và đồng thời phủ nhận tin đồn nói rằng, họ có sử dụng ma túy trong các buổi tụ tập ăn chơi đó. “Ở đó có tất cả các loại đồ uống và phụ nữ mà chúng tôi chưa bao giờ được nhìn thầy, cả bọn vẫn cảm thấy rằng cậu ấy hoàn toàn có thể mang đến những màn trình diễn tuyệt vời khi quay trở lại sân cỏ, dù cho khi đó cậu ấy rõ ràng đang quá thừa cân và cực kì chán nản với sự nghiệp cầu thủ.”
“Đôi khi, những buổi tiệc sẽ được tổ chức bên trong căn hộ của cậu ấy, nhưng Corinthians đã bắt đầu để mắt đến những chuyện diễn ra ở đó, vì vậy, thỉnh thoảng chúng tôi đã chuyển sang tụ tập ở các nightclub. Vào một buổi sáng, câu lạc bộ đã sắp xếp cho cậu ấy một buổi vật lý trị liệu tại nhà, nhưng cậu ấy đã bỏ lỡ nó, vì chúng tôi đã ra ngoài từ tối hôm trước.”
SỰ TRỞ LẠI
Cuối cùng, Adriano cũng đã trở lại sân cỏ sau 6 tháng ngồi ngoài và có được pha lập công đầu tiên của mình cho Corinthians: Một bàn thắng được ghi vào phút bù giờ trước Atletico Mineiro và đưa câu lạc bộ của anh đến gần hơn với chức vô địch quốc gia.
Sau một pha tăng tốc và chuyền bóng của Emerson Sheik, Adriano dường như đã để bóng lăn đi quá xa khi anh lao đến tiếp cận với vạch vôi của khu vực 5 mét 50. Thế nhưng, Adriano “ngày xưa cũ” dường như đã được tái sinh trong khoảnh khắc đó, anh tung ra một cú sút quyết đoán bằng chân trái ngay ở một góc sút rất hẹp, đưa bóng bay thẳng đến cột xa và văng vào lưới. Adriano đã ăn mừng bằng cách nhảy qua những tấm biển quảng cáo và vụng về cởi phăng chiếc áo thi đấu ra trong sự phấn khích.
Bàn thắng này đã đập tan sự hoài nghi của các fan hâm mộ Corinthians khi đội bóng Brazil quyết định ký hợp đồng với Adriano. Thế nhưng, chỉ hai tuần sau khi câu lạc bộ này đăng quang ngôi vô địch quốc gia, anh lại tiếp tục vướng vào những rắc rối mới.
Chỉ mới sáng sớm, sau khi rời khỏi một nightclub ở Rio, Adriano đã bị một cô gái 20 tuổi tên là Adriene Pinto buộc tội vì đã vô tình bắn vào tay cô khi đang say sưa chơi đùa với khẩu súng của một vệ sĩ. Vài ngày sau, cô gái đó đã thay đổi lời khai, và nói rằng chính cô mới là người đã bóp cò. Thế nhưng, kể cả như vậy, thì chuyện này cũng đã khiến Adriano một lần nữa trở thành tâm điểm của báo chí vì những lý do không đẹp đẽ gì.
LIỆU “HOÀNG ĐẾ” CÓ TÁI XUẤT?
Giờ đây, sau khi đã rời bỏ bóng đá được vài năm, liệu sẽ có một sự trở lại bất ngờ của Adriano? Leo Moura, một người đồng đội đã từng cùng với Adriano giành chức vô địch quốc gia Brazil trong màu áo Flamengo, vẫn tin rằng anh sẽ trở lại để thi đấu cho Rubro-Negro. “Tôi cảm thấy cậu ấy muốn được trở lại với bóng đá,” Moura nói với FFT. “Có thể body và thể chất của cậu ấy đã không còn phù hợp để tiếp tục sự nghiệp của một vận động viên thể thao, nhưng cậu ấy đã học được cách kiểm soát những thói quen xấu của mình và xứng đáng có được một cơ hội để trải qua đoạn kết của sự nghiệp khi thi đấu trong thế giới bóng đá đỉnh cao.”
Tuy nhiên, HLV đội tuyển Brazil, ông Tite, cho rằng bản thân ông không thể đưa ra câu trả lời một cách chắc chắn về việc liệu Adriano có thể quay trở lại hay không. Vị chiến lược gia 57 tuổi này từng dẫn dắt Corinthian trong khoảng thời gian Adriano thi đấu tại đây, và trước đó, ông đã nói rằng tiền đạo này đang bị giới truyền thông nhận định một cách không công bằng, cũng như phải gánh chịu rất nhiều áp lực bởi các fan hâm mộ luôn khăng khăng rằng anh nên thi đấu trở lại, bất chấp trạng thái tinh thần của anh có ra sao. Do đó, ông chỉ đơn giản là trả lời với FFT rằng: “Một trong những nỗi thất vọng lớn nhất trong sự nghiệp huấn luyện của tôi, chính là sự thất bại trong việc giúp Adriano tìm lại phong độ đỉnh cao của cậu ấy.”
Sự xuất hiện của Adriano trong một trận đấu của Corinthians hồi tháng 8 năm ngoái đã làm dấy lên tin đồn về việc anh sẽ quay trở lại với bóng đá, nhưng chủ tịch của câu lạc bộ này, ông Andres Sanchez - người đã ký hợp đồng với “L’Imperatore” vài năm trước đó - đã nhanh chóng xua tan mọi đồn đoán: “Cậu ấy chỉ đến để theo dõi trận đấu và thăm lại đội bóng thôi; Cậu ấy luôn được chào đón tại đây.”
Bất chấp những cơ hội mà chính bản thân Adriano đã vứt bỏ, hay “những đánh giá sai lầm” về anh, các fan hâm mộ bóng đá tại Brazil vẫn còn rất yêu mến chàng tiền đạo này, họ thật tâm mong muốn anh có thể quay trở lại và đi đúng hướng. Dù cho Adriano chưa bao giờ là một hình mẫu của sự chuyên nghiệp trong bóng đá, nhưng “hoàn cảnh” cũng chính là thứ đã đưa đẩy anh “lầm đường lạc lối” suốt nhiều năm trời. “Tôi chưa bao giờ làm tổn thương bất cứ ai cả,” Adriano nói, vào năm 2016.
“Người duy nhất mà tôi làm tổn thương, là chính bản thân mình.”
Rất nhiều ý kiến đã cho rằng, Adriano xứng đáng có thêm một cơ hội. Và, với một đôi chân mạnh mẽ như vậy, “cơ hội” là thứ chưa bao giờ biến mất đối với cầu thủ này.
Lược dịch từ bài viết “What happened to Adriano? The dark story behind Brazil's party boy who could have been a great” của Mauro Fernandes, đăng tải trên Four Four Two.