Năm 18 tuổi, Martin Braithwaite bị gãy chân. Quãng thời gian phải ngồi yên một chỗ đã giúp cầu thủ người Đan Mạch thay đổi thế giới quan.
Martin Braithwaite bất ngờ gia nhập Barcelona vào đầu năm ngoái. Ảnh: FC Barcelona
Tháng 2 năm 2020, Barcelona được phép thực hiện một thương vụ chuyển nhượng theo diện ngoại lệ khẩn cấp khi kỳ chuyển nhượng đã khép lại. Nó chắc chắn là một trong những thương vụ chuyển nhượng bất ngờ nhất thế giới bóng đá những năm gần đây. Vì Ousmane Dembele dính chấn thương dài hạn, Barcelona đã chiêu mộ Martin Braithwaite, lúc đó đang thi đấu cho CD Leganes theo hợp đồng cho mượn từ Middlesbrough, với hợp đồng có thời hạn 4 năm rưỡi.
Khoác áo một trong những CLB nổi tiếng nhất thế giới là giấc mơ với bất cứ cầu thủ bóng đá nào, đặc biệt với một cầu thủ 28 tuổi và không có tiếng tăm trong cộng đồng người hâm mộ Barcelona. Nhưng với Braithwaite, có lẽ anh đã lên kế hoạch cho việc đó kể từ khi ký hợp đồng đầu tiên năm 18 tuổi tại CLB quê hương Esbjerg fB ở West Jutland, Đan Mạch. Có thể anh không dự đoán chính xác về chi tiết con đường sự nghiệp của mình nhưng anh luôn tin sẽ có ngày mình làm nên nghiệp lớn. Không phải tuyển thủ Đan Mạch tự mãn mà vì anh biết sự bền chí và tập trung có thể giúp anh đi xa.
Trong cuộc phỏng vấn với tạp chí 8by8 qua Zoom, Braithwaite đang ngồi ở nhà mình tại ngoại ô Barcelona. Anh giải thích về những trải nghiệm đầu đời đã định hình con người anh hôm nay ra sao.
“Khi sinh ra tôi đã mắc Legg-Calve-Perthes, một căn bệnh hiếm gặp ở hông. Bạn không được phép gây áp lực gì lên hông và phải để nó nghỉ ngơi vì có thể nó sẽ bị mềm ra và biến dạng. Vì thế năm 5 tuổi, tôi buộc phải ngồi xe lăn và quãng thời gian đó kéo dài trong 2 năm”, Braithwaite chia sẻ.
Braithwaite không có nhiều ký ức về giai đoạn ấy, có thể vì nó quá đau đớn. Dù không nhớ mình đã chiến đấu thế nào trong suốt quãng thời gian ấy nhưng anh nhớ bản thân đã vô cùng háo hức khi có thể chơi bóng trở lại.
“Tôi đã yêu thích bóng đá từ trước quãng thời gian ấy, và tôi đã chơi bóng trở lại ngay khi vừa có thể đứng dậy”.
Lớn lên ở thị trấn cảng Esbjerg trong gia đình có mẹ là người Đan Mạch, cha là người Mỹ gốc Guyna cùng 3 chị em gái, Braithwaite đã đến với bóng đá từ sớm.
“Cả bố mẹ tôi đều chơi bóng, dù vậy bố tôi thích bóng rổ và bóng bầu dục hơn trước khi đến Đan Mạch. Và một cô em gái của tôi cũng là cầu thủ chuyên nghiệp”.
Martin Braithwaite khi còn nhỏ. Ảnh: Life Bogger
Năm 2 tuổi, Braithwaite đã xuất hiện trên tờ báo địa phương khi anh được bà mình đưa đến một ngân hàng và được nhân viên ở đó tặng một trái bóng. Anh đã chơi với trái bóng đá ở quanh tòa nhà. “Rõ ràng tôi đã gây ấn tượng với mọi người bằng kỹ năng của mình”, anh bật cười. Năm Braithwaite 11 tuổi, Esbjerg fB liên hệ với cha mẹ anh để đưa anh đến thử việc ở CLB. Sau khi gia nhập học viện bóng đá Sædding-Guldager Idrætsforening (SGI), anh ký hợp đồng đào tạo trẻ đầu tiên ở Esbjerg fB vào năm 2007 và 2 năm sau thì ký hợp đồng chính thức.
Mùa hè 2013, sau những màn trình diễn ấn tượng trong màu áo Esbjerg ở Superliga (giải VĐQG Đan Mạch) và Cúp Đan Mạch, Braithwaite được triệu tập lên đội tuyển quốc gia. Thời điểm đó, anh đã thực hiện thương vụ chuyển nhượng đầu tiên khi gia nhập Toulouse FC với mức giá ước tính là 2,4 triệu USD. Anh thi đấu ở đó cho đến năm 2017 trước khi gia nhập Middlesbrough.
Trong suốt những năm tiếp theo, anh được cho mượn 2 lần, đầu tiên là tới Bordeaux và sau đó là CD Leganes. Đó là dấu hiệu cho thấy mọi thứ diễn ra không quá suôn sẻ với cầu thủ người Đan Mạch ở Middlesbrough. Braithwaite không muốn đào sâu về quãng thời gian ấy, dù vậy anh vẫn khẳng định là không hề có chút khó chịu, tức giận nào.
“Đơn giản là tôi không phù hợp thôi. Mọi thứ diễn ra không liên quan gì tới vấn đề cá nhân cả. Nhưng tôi tin những khoảng thời gian khó khăn sẽ giúp con người trưởng thành hơn. Và đó là một phần trong cuộc hành trình đã đưa tôi đến ngày hôm nay”.
Ảnh: Getty Images
Có lẽ một nỗi đau khác đã khiến anh thay đổi thế giới quan. “Năm 18 tuổi, tôi bị gãy chân. Điều đó làm thay đổi hoàn toàn cách nhìn nhận cuộc sống của tôi, nó là một trong những điều tốt nhất đã xảy ra với tôi. Nghe thì có vẻ kỳ lạ nhưng vì không thể chơi bóng khiến tôi có sự tập trung rõ ràng hơn vào nơi mình muốn đến. Tôi nhận ra mình cần tận hiến cả cuộc đời cho bóng đá, không thể nào khác được”.
Braithwaite tự nhận mình là “mọt sách”. Anh nói rằng cuốn “The Secret” của Rhonda Byrne có tác động lên suy nghĩ của anh. Cuốn sách nói về luật hấp dẫn, theo đó tác giả nhắc đến một quy luật là khi chúng ta suy nghĩ về những điều nhất định thì chúng sẽ xuất hiện trong cuộc sống. “Tôi bắt đầu chơi bóng với tư tưởng đó trong đầu và phép màu bắt đầu xuất hiện”. Những người chỉ trích có thể gọi đó là thứ ngu ngốc của Thời đại Mới nhưng quyết tâm kiểm soát cuộc sống và sự nghiệp của Braithwaite đã thành công.
Sau 1 năm ở Barcelona, Braithwaite không cảm thấy cách biệt với các đồng đội, dù anh gọi Lionel Messi là “Chúa của bóng đá”. Anh chia sẻ: “Tôi không cảm thấy có chút áp lực nào từ bên ngoài mà tôi tự đặt áp lực lên bản thân. Bố từng rất nghiêm khắc khi tôi còn nhỏ, lúc đó tôi cảm thấy rất khó chịu. Nhưng nó giúp tôi quen với việc giải quyết áp lực. Hiện tại tôi cảm thấy mình có thể cống hiến hơn 100% và tôi cảm ơn bố vì sự nghiêm khắc ấy”.
Từ ngày đầu tiên ở Camp Nou, Braithwaite đã hòa nhập với đội và HLV. Anh thích nghiên cứu các đồng đội và chiến lược của HLV trưởng tại CLB mới. “Tôi là một cầu thủ đa năng, chơi được nhiều vị trí. Tôi nghĩ mình phải điều chỉnh vì đội chứ không phải ngược lại. Dù rất tự tin nhưng tôi cũng nghĩ là mình có thể học hỏi được từ mọi cầu thủ”.
Sau năm đầu tiên rất khó khăn - các trận đấu bị hủy hoặc thi đấu mà không có khán giả - tiền đạo Đan Mạch cho biết cả đội vẫn giữ tinh thần tích cực và thoải mái. Khi được hỏi là các cầu thủ chia sẻ gì trong nhóm nói chuyện trên Whatsapp, anh mỉm cười. “Tôi đoán những gì chúng tôi nói cũng giống như bất cứ nhóm đồng nghiệp hoặc bạn bè nào. Đó là meme, những trò đùa,… Ai là người vui tính nhất? Xin thưa là Antoine Griezman, nhưng ngoài ra còn rất nhiều cầu thủ vui tính nữa. Chia sẻ mấy thứ ba xàm ngoài sân cỏ với nhau rất vui vì nó giúp duy trì bầu không khí thoải mái”.
Martin Braithwaite đã ổn định cuộc sống ở Barcelona. Ảnh: 8by8
Bên ngoài sân cỏ, Braithwate cũng đang hoạt động trong lĩnh vực bất động sản. Cùng với người chú của mình, một người chỉ hơn anh có 7 tuổi và nói đúng ra thì giống một người anh hơn, Braithwaite đầu tư vào các dự án ở Mỹ. Chú anh phụ trách công việc hàng ngày còn tiền đạo 29 tuổi phụ trách về chiến lược, tầm nhìn.
“Tôi mua căn nhà đầu tiên năm 22 tuổi ở Pháp và sau đó nhận ra mình phải làm tăng giá trị của nó, biến nó thành tài sản có giá trị lớn. Sự nghiệp bóng đá rồi cũng sẽ kết thúc và tôi muốn đảm bảo về mặt tài chính bằng thu nhập thụ động. Khi chú tôi bắt đầu dấn thân vào lĩnh vực bất động sản, việc tôi tham gia vào là bình thường”.
Sống ở thành phố Barcelona xinh đẹp với một nền văn hóa thú vị cùng những bãi biển tuyệt vời giúp gia đình Braithwaite có rất nhiều niềm vui. Trong khoảng thời gian rảnh, anh thích đi chơi cùng 4 đứa con và cô vợ người Pháp Anne-Laure, một doanh nhân kiêm MC truyền hình. “Trong khoảng thời gian thành phố bị phong tỏa, cậu con út tôi chào đời. Thật tuyệt khi có 2 tháng nghỉ ngơi để thực sự tận hưởng quãng thời gian đặc biệt đó. Thực sự tôi chưa có cơ hội để trải nghiệm mọi thứ của thành phố này nhưng tôi rất mong đợi điều đó”.
Ảnh: Getty Images
Nhưng dù sao, Braithwaite cũng đã được trải nghiệm niềm đam mê của những cổ động viên địa phương. Buổi tối sau khi ghi bàn mang về chiến thắng trước Sevilla hồi tháng 3, chiến thắng giúp Barcelona lọt vào chung kết Copa del Rey, “có ai đó đã bấm chuông nhà tôi. Đó là một bưu phẩm khá bất ngờ từ một nhà hàng địa phương mà trước đó tôi từng đặt đồ. Rõ ràng họ nhớ tên tôi và quyết định gửi tặng tôi những món tráng miệng. Khỏi cần phải tôi, tối hôm đó các con tôi rất vui”.
Sau tất cả, anh nghĩ bản thân vẫn có thể thi đấu tốt hơn và còn nhiều kỹ năng phải cải thiện trên sân.
“Tôi là người thích nghiên cứu và đặt nhiều câu hỏi. Luôn có những thứ phải cải thiện. Tôi muốn thi đấu lâu dài và duy trì thể trạng ở đẳng cấp cao lâu nhất có thể. Hãy nhìn Zlatan mà xem, anh ấy trở lại đội tuyển quốc gia Thụy Điển ở tuổi 39. Tất cả phụ thuộc vào tư tưởng. Nếu bạn nghĩ đến nó thì bạn có thể làm được”.
Vậy Braithwaite có hình mẫu nào không? 2 cầu thủ mà anh đặc biệt ngưỡng mộ là 2 cựu tuyển thủ Brazil Ronaldo và Ronaldinho. “Mọi thứ họ làm đều xuất phát từ tình yêu bóng đá. Họ mang đến cho bóng đá rất nhiều niềm vui. Có thể làm lay động người hâm mộ và mang đến cho họ cảm xúc thuần khiết như thế chẳng phải là điều đẹp nhất trong bóng đá hay sao?”
Sau những tháng ngày vỡ mộng tại kinh đô thời trang Milan hoa lệ, cuối cùng thì Charles De Ketelaere đã có thể tìm lại chính mình ở Atalanta, một đội bóng dù nhỏ nhưng lại đang mơ những giấc mơ lớn nhất trên hành trình chinh phục bóng đá Ý và châu Âu.
Với tài năng xuất chúng, Nguyễn Xuân Son có thể không phải một ví dụ điển hình, nhưng vẫn là trường hợp đáng tham khảo cho bất kỳ ai trong chúng ta. Bất kỳ ai đang bước đi mà mang theo sự biết ơn, chân thành và niềm nở bên mình. Đó là 3 lớp kính chồng tạo nên phép màu “vạn hoa” của trung phong số một Việt Nam hiện tại.
Luis Diaz sẽ kỷ niệm ba năm khoác áo Liverpool vào tháng tới và màn trình diễn của tiền đạo người Colombia vào cuối tuần qua là lời nhắc nhở kịp thời rằng, anh LUÔN là nhân tố quan trọng đối với The Kop.
Trước khi nhập tịch thành công và khoác áo ĐTQG, Nguyễn Xuân Son nhận phản ứng trái chiều của người hâm mộ; song, anh đang nỗ lực hết mình để giành được cảm tình của những người từng không ủng hộ mình.