Antonio Rudiger đã chính thức nói lời chia tay Chelsea. Thông qua bài phỏng vấn trên The Players’ Tribune, trung vệ người Đức đã bày tỏ tình cảm cũng như gửi lời chào tạm biệt đến đội bóng chủ sân Stamford Bridge. Xin gửi tới các bạn những chia sẻ của anh.
Lịch để bàn 2025 - ấn phẩm ĐẶC BIỆT dành riêng cho fan bóng đá. Mang cả thế giới bóng đá đến với bàn làm việc của bạn! Nhanh tay đặt mua ngay hôm nay: https://forms.gle/ed5b32S9hPR9vWvK7 |
Tôi không thích những lời chào tạm biệt, nhưng tôi sẽ cố gắng làm lời chào này trở nên thật đặc biệt từ sâu tận trái tim.
Những danh hiệu mà tôi giành được ở đây chắc chắn là rất tuyệt vời. Nhưng điều khiến Chelsea trở thành một đội bóng đặc biệt chính là tình bạn. Chúng tôi không chỉ là những đồng đội. Rất nhiều chàng trai ở đó như N’Golo Kante, Kovacic, Ziyech, Lukaku là những người anh em của tôi. Đó là điều rất hiếm trong thế giới bóng đá. Và nếu có một khoảnh khắc gói gọn mọi thứ với tôi thì đó là khung cảnh trong phòng vệ sinh sau khi chúng tôi vô địch Champions League.
Quả thực đó là mùa giải điên rồ với tôi. Tôi ghét nói từ điên rồ, nhưng làm gì còn từ nào khác để sử dụng nữa đâu. Chưa đầy 6 tháng trước trận chung kết, tôi đã ngấp nghé việc ra đi. Thời điểm đó tôi bị loại khỏi đội hình, và thậm chí không hiểu lý do vì sao. Đến một ngày chúng tôi có một cuộc họp và HLV trưởng nói đội bóng có chiều sâu đội hình lớn, và ông ấy thích sử dụng những người khác hơn tôi. Sau đó rất nhiều tin đồn xuất hiện. Tôi bị chửi bới thậm tệ trên mạng xã hội. Đó là giai đoạn khó khăn nhất trong sự nghiệp của tôi, và tôi vẫn giữ im lặng vì không muốn gây rắc rối cho CLB.
Hãy thử tưởng tượng mà xem, liệu khi đó bạn có nói với tôi rằng chỉ trong vài tháng sau, tôi sẽ đá chính trong trận chung kết Champions League trước Man City? Thôi nào, điều đó là không tưởng vào thời điểm ấy.
Nhưng khi bạn có khát khao thì không gì là không thể. Chính những người đang bị dồn vào đường cùng và không còn gì để mất là những người nguy hiểm nhất. Khi Tuchel trở thành HLV trưởng và trao tôi cơ hội, tôi như được cho một cuộc sống mới. Thực sự ông ấy đã làm ngay một điều mà tôi nghĩ nhiều HLV có thể học hỏi. Nó không liên quan gì đến chiến thuật hết. Ông ấy chỉ đến và nói: “Toni này, kể cho tôi nghe về cậu đi”.
Ông ấy muốn biết khát khao và sự dũng mãnh của tôi đến từ đâu, và tôi kể ông ấy nghe về quá trình mình trưởng thành ở Berlin-Neukolln, tôi đã từng chơi bóng trên những sân bê tông đến nỗi những đứa trẻ lớn hơn gọi tôi là “Rambo”.
Ông ấy hỏi về cuộc sống cá nhân tôi. Điều đó thực sự ấn tượng. Khi Tuchel trao tôi cơ hội, tôi tràn trề động lực và sau đó giữ chắc một suất của mình. Tôi lấy lại tinh thần và cống hiến 200% khả năng cho CLB, cho chiếc huy hiệu trên ngực áo dù người ta có nói gì về tôi đi chăng nữa. Với tôi, sau mọi thứ đã trải qua, Champions League chính là đỉnh cao.
Khi Chelsea đối đầu Real Madrid ở bán kết, chúng tôi được coi là những vị khách. Mọi người nói chúng tôi còn quá non, còn đối thủ lại là Madrid. Nhưng chúng tôi đã thi đấu như một bầy mãnh thú bị đói. Đặc biệt ở trận lượt về tại Stamford Bridge. Chúng tôi thực sự đã thi đấu như một gia đình. Tỷ số chung cuộc là 3-1, nhưng nếu bạn hỏi tôi thì thực sự nó đã có thể là 5-1. Các chàng trai trẻ đã thi đấu như những người đàn ông trưởng thành ở sân khấu lớn nhất, đặc biệt là Mason.
Cậu ấy quá giỏi, thực sự giỏi. Tinh thần cậu ấy đỉnh cao. Đôi lúc tôi tự hỏi “anh chàng này trẻ đến thế sao?” Cái cách cậu ấy di chuyển, cách cậu ấy chăm sóc bản thân không giống người 23 tuổi. Trước Madrid, cậu ấy chơi quá xuất sắc và cuối cùng chúng ta đều biết chuyện gì đã xảy ra. Những vị khách đã chiếm ngôi vương.
Với tôi, lọt vào trận chung kết Champions League sau tất cả những gì đã trải qua, và sau một quãng thời gian dài thi đấu không có người hâm mộ vì COVID, thực sự là điều không tưởng. Tôi nhớ cái đêm trước trận chung kết, chúng tôi ở khách sạn tại Porto. Tôi, N’Golo, Zouma và Ziyech đi cầu nguyện sau bữa tối. Thông thường sau khi cầu nguyện xong, chúng tôi sẽ ngồi nói chuyện vui vẻ với nhau. Nhưng khi ấy tất cả đều rất tập trung và bầu không khí thực sự yên lặng. Tôi nhớ bọn tôi mặc bộ đồ thể thao mà trên ngực có khâu ngày diễn ra trận chung kết: 29/5/2021.
Chúng tôi nhìn nhau và nói: “Inshallah, ngày mai chúng ta sẽ là nhà vô địch”. Sau đó chúng tôi chúc nhau ngủ ngon và đi ngủ. Khi tôi trở lại phòng, tôi nhận được tin nhắn từ một người bạn. Đó là một đoạn video. Tôi bấm vào và thật bất ngờ đó là những lời chúc từ bạn bè, gia đình ở quê nhà. Ngay lập tức tôi trở nên hoàn toàn bình tĩnh. Mọi áp lực bỗng dưng biến mất. Đó chính là lời nhắc nhở hoàn hảo cho tôi rằng điều gì mới thực sự quan trọng trong đời.
Ở nơi tôi xuất thân, áp lực không phải về bóng đá. Áp lực ở đó là không biết ngày mai sẽ ăn gì. Mỗi khi tôi cảm thấy áp lực nhỏ nhất khi xỏ giày trước mỗi trận đấu, tôi lại nghĩ về một ký ức cụ thể nào đó và ngay lập tức lấy lại trạng thái bình yên.
Lần đầu tiên tôi trở lại Sierra Leone cùng bố mẹ sau cuộc nội chiến, chúng tôi ngồi taxi từ sân bay và bị tắc đường. Chúng tôi cứ ngồi đó, không nhúc nhích được và nhìn ra ngoài cửa sổ thấy những người đang không có đồ ăn thức uống. Tất cả bọn họ đang ngồi bên lề đường bán trái cây, nước, quần áo,… cho những người đi ra từ sân bay.
Chính ở khoảnh khắc đó tôi đã hiểu vì sao bố mẹ không bao giờ gọi khu chúng tôi sống ở Berlin là “khu ổ chuột”. Họ luôn nói đó là thiên đường. Và cho đến khi tới Sierra Leone, tôi mới hiểu góc nhìn của họ, bởi có một anh chàng đến xe của chúng tôi để bán bánh mì. Anh ấy nhìn thực sự quyết tâm, chúng tôi nói “Không, không. Chúng tôi có rồi”.
Sau đó, một người khác đến chỗ chúng tôi bán bánh mình và còn quyết tâm hơn. Anh ấy nói bánh mì mới và ngon như thế nào. “Không không, cảm ơn anh”, tôi nói. Sau đó, người thứ ba đến chỗ chúng tôi, anh ấy nói bánh mì của mình là ngon nhất thành phố, và mong mọi người hãy mua bánh mì của anh ấy.
Mỗi khi thấy áp lực trong bóng đá, tôi lại nghĩ về ký ức này. Vì sự thật là cả ba anh chàng đó cùng bán một loại bánh mì từ cùng một tiệm bánh và bán cho cùng những chiếc xe. Một trong những gia đình trong số họ sẽ có thức ăn trên bàn, còn hai gia đình còn lại thì không. Đó chính là áp lực, là cuộc sông thực.
Thành thật mà nói trước trận chung kết Champions League, tôi ngủ như một đứa trẻ rồi khi thức dậy tôi cảm thấy mình bất khả chiến bại. Khi có gia đình phía sau và trên bàn thì có thức ăn, tôi không có gì để mất cả.
Trận đấu đó thực sự tuyệt vời vì chúng tôi đã thắng một tập thể Man City xuất sắc nhờ một hàng phòng ngự chắc chắn và sau đó ghi bàn từ một pha phản công. Chúng tôi đã chiến đấu và cuối cùng thành nhà vô địch. Khi tiếng còi chung cuộc vang lên, tôi chạy như một kẻ điên và Tuchel tình cờ có ở đó. Tôi ôm lấy ông ấy thật chặt. Đó là khoảnh khắc đặc biệt với tôi, và tôi sẽ luôn biết ơn ông ấy vì ông ấy đã trao tôi cơ hội khi tưởng chừng tôi đã phải ra đi.
Khi trở lại phòng thay đồ, chúng tôi ăn mừng với champagne và một vài người theo đạo Hồi vào phòng tắm để cầu nguyện. Tôi, N’Golo, Ziyech và Zouma nhìn nhau, nhìn huy chương và lại nhìn nhau. Tôi sẽ không bao giờ quên khoảnh khắc ấy. N’Golo cười rất tươi và nói: “Wow, chúng ta thực sự đã làm được”. Cậu ấy bật cười sảng khoái. Khi N’Golo cười, bạn không thể không cảm nhận thấy niềm vui thuần khiết. Cả bốn chúng tôi bắt đầu cười như những đứa trẻ. Với tôi, khoảnh khắc trong phòng tắm hôm đó sẽ giữ mãi trong tim.
Nghe này, tôi đã trải qua mọi thứ trong đời: nghèo đói, bị phân biệt đối xử, bị lăng mạ, bị nghi ngờ, bị coi là vật tế thần. Từ việc không có chỗ trong đội hình đến đoạt chức vô địch Champions League vài tháng sau? Làm sao bạn có thể viết một câu chuyện như thế được chứ? Đến từ nơi tôi đã xuất thân thực sự là điều có nhiều ý nghĩa. Nhưng khi nhìn quanh phòng thay đồ, rất nhiều người cũng có hoàn cảnh tương tự. Rất nhiều người ở đó nhớ cảm giác đi ngủ cùng cơn đói. Và tất cả chúng tôi đều trở thành cầu thủ The Blues, tất cả chúng tôi đều thành nhà vô địch.
Tôi rời CLB này với một tình cảm đong đầy. Đội bóng này với tôi có ý nghĩa vô cùng lớn lao. Ngay cả mùa giải này, khi gặp rất nhiều điều xáo trộn thì tôi vẫn tận hưởng từng trận đấu. Bóng đá vẫn là bóng đá. Chúng tôi may mắn được chơi bóng. Thực tế khi những thông tin hạn chế tài chính xuất hiện, chúng tôi đều cười về việc sẽ phải đi xe buýt hoặc trên một chiếc máy bay nhỏ đến các trận đấu.
Một chiếc máy bay nhỏ sao? Tôi sẽ làm gì? Thôi nào, bạn biết tôi đến từ đâu chứ? Một chiếc máy bay nhỏ vẫn là một đặc ân. Thực sự, đi xe buýt đến Manchester nghe thực sự ngầu. Chắc chắn tôi và các đồng đội sẽ cảm thấy vui đấy.
Đáng tiếc, các cuộc đàm phán hợp đồng của tôi bắt đầu trở nên khó khăn vào mùa thu năm ngoái. Công việc là công việc, nhưng khi bạn không nghe thấy bất cứ thông tin nào từ CLB từ tháng 8 đến tháng 1, tình hình bắt đầu trở nên phức tạp. Sau lời đề nghị đầu tiên là một quãng thời gian dài chẳng có tin tức gì cả. Chúng tôi không phải robot. Chúng tôi không thể chờ đợi suốt nhiều tháng mà không chắc chắn gì về tương lai của mình. Rõ ràng, không ai đoán được lệnh trừng phạt sắp đến, nhưng cuối cùng các CLB lớn bày tỏ sự quan tâm và tôi phải đưa ra quyết định. Tôi sẽ để chuyện đó sang một bên, vì tôi không có gì để nói xấu về CLB này cả.
Chelsea sẽ luôn trong trái tim tôi. London sẽ luôn là nhà tôi. Tôi đến đây một mình, và giờ đã có vợ cùng hai đứa con đáng yêu. Tôi cũng tìm thấy một người anh em mới là Kova. Tôi đoạt FA Cup, Europa League và Champions League. Và tất nhiên cả hàng trăm ký ức tôi sẽ không bao giờ quên.
Thực sự, tôi muốn để lại kỷ niệm cuối cùng thật đáng nhớ. Đôi khi những thứ có ảnh hưởng nhất với bạn là những niềm vui hoặc nỗi buồn. Với tôi, kỷ niệm này đơn giản là Chelsea. Nó diễn ra vào năm 2019 sau khi Man City đánh bại chúng tôi 6-0 trên sân Etihad. Thực sự họ đã huỷ diệt chúng tôi. Thật là xấu hổ. Sau khi tiếng còi chung cuộc vang lên, tôi đi đến chỗ các cổ động viên Chelsea để giơ tay xin lỗi. Khi bước đến, tôi đã nghĩ họ sẽ la ó. Nhưng không, tất cả đều đứng lên vỗ tay. Ngay cả trong thời điểm tồi tệ, họ vẫn ủng hộ đội bóng.
Tôi rất bất ngờ, đưa tay lên đầu và nói lời xin lỗi. Khi tới gần hơn, có một người bắt đầu buông lời sỉ vả tôi. Anh ta đứng cách tôi khoảng 5m và nhìn thẳng vào mắt tôi. Nghe này, trong đời tôi đã nhiều lần phải nghe những lời sỉ nhục rồi, nhưng lần này khác. Nó thực sự mang tính cá nhân. Tôi hét lại vào mặt anh ta: “Này, nếu mày muốn nói chuyện thì xuống đây và chúng ta sẽ nói chuyện”.
Tất nhiên anh ta chẳng đi một bước. Ngay lập tức anh ta im lặng. Và điều bất ngờ là tất cả cổ động viên xung quanh anh ta quay sang và nói “Này, cậu đang làm cái gì đấy? Anh ấy đến đây để xin lỗi. Cậu có vấn đề gì vậy?”
Người hâm mộ - những người hâm mộ đích thực – bắt đầu hô vang ủng hộ tôi to hơn. “Rudi! Rudi! Rudi!”
Thực sự rất cảm xúc. Chúng tôi thua 0-6 nhưng mọi người vẫn đứng đó để mắng một tên ngốc. “Tiến lên, Rudi! Tiến lên nào!”
Làn sóng mạnh mẽ đến mức tên khùng kia cũng phải vỗ tay. Những cổ động viên khác đã khiến anh ta vỗ tay và xin lỗi tôi. Tôi sẽ không bao giờ quên, không bao giờ.
Chắc chắn trong bóng đá còn rất nhiều sự thù địch. Tôi đã trải qua những điều tồi tệ nhất của chuyện đó. Tuy nhiên cũng có rất nhiều niềm vui. Ở Chelsea, tôi đã trải qua cả hai thái cực ấy. Đúng, tôi đã nghe thấy những lời lăng mạ. Tuy nhiên tôi cũng cảm nhận được tình yêu thương. Sau tất cả, ánh sáng luôn mạnh hơn bóng tối. Vì thế, tôi sẽ luôn yêu Chelsea.
Cảm ơn các bạn,
Rudi.
Theo The Players' Tribune