Hợp đồng dài hạn thủ thành Aaron Ramsdale đã ký cách đây vài tháng như lời khẳng định rằng anh sẽ là thủ môn số một của đội bóng trong tương lai. Vậy tại sao Arsenal lại kí hợp đồng với thủ thành David Raya của Brentford?
Lịch để bàn 2025 - ấn phẩm ĐẶC BIỆT dành riêng cho fan bóng đá. Mang cả thế giới bóng đá đến với bàn làm việc của bạn! Nhanh tay đặt mua ngay hôm nay: https://forms.gle/ed5b32S9hPR9vWvK7 |
Arsenal đang tích cực chuẩn bị cho mùa giải mới
|
Ai là người giành vị trí số một trong khung thành?
Khi Arsenal ký hợp đồng với Aaron Ramsdale với giá 30 triệu bảng từ Sheffield United ở mùa giải 21/22, hẳn nhiều người hâm mộ Pháo thủ đã nhướng mày. Xuống hạng trong hai mùa giải liên tiếp với Bournemouth và Sheffield United, Ramsdale dường như không có tố chất cần thiết để trở thành thủ môn chính ở một CLB có tham vọng lọt vào top 4.
Nhưng kể từ đó, Ramsdale luôn có mặt trong khung gỗ của Arsenal. Hợp đồng dài hạn thủ thành người Anh đã ký cách đây vài tháng như lời khẳng định rằng anh sẽ là thủ môn số một của đội bóng trong tương lai.
Vậy tại sao Arsenal lại kí hợp đồng với thủ thành David Raya của Brentford?
Câu trả lời là để tăng sức cạnh tranh cho các vị trí. Để ngăn cản sự vượt trội của Manchester City, Arsenal không thể ngồi yên. Ở kì chuyển nhượng mùa hè, họ đã ký hợp đồng với Jurriën Timber, Declan Rice và Kai Havertz, 3 cầu thủ có thể ngay lập tức đá chính. Điều tương tự cũng xảy ra với Raya; sự xuất hiện của anh sẽ gia tăng áp lực lên Ramsdale. Bởi cạnh tranh mới tạo ra sự xuất sắc.
Bên cạnh đó, Raya là một thủ môn xuất sắc và hiện đại. Anh có số lần cản phá vô cùng ấn tượng cho Brentford mùa trước. Theo Opta, thủ thành người Tây Ban Nha đã cản phá nhiều hơn gần 6 bàn thua so với mức trung bình mà một thủ môn dự kiến sẽ thủng lưới. Chỉ có Bernd Leno của Fulham (10,7) và Alisson của Liverpool (9,5) đạt tỷ lệ cao hơn.
Những pha dứt điểm trúng đích Raya phải đối mặt ở Brentford mùa trước. Đỏ là thủng lưới trắng là cứu thua
|
Trong khi đó, Ramsdale lại để thủng lưới nhiều hơn 1 bàn so với dự kiến. Nghĩa là dù có những khoảnh khắc chói sáng, Ramsdale có phong độ khá trồi sụt.
Ngay cả ở mùa giải 21/22, thời điểm Ramsdale có mùa giải ra mắt ấn tượng tại sân Emirates, khả năng cản phá của anh cũng chỉ ở mức trung bình của giải đấu. Cụ thể, thủ thành 25 tuổi chỉ cản phá được nhiều hơn 0,6 bàn thua so với mức trung bình các thủ môn dự kiến sẽ cản phá.
Những pha dứt điểm trúng đích Ramsdale phải đối mặt ở Arsenal mùa trước. Đỏ là thủng lưới trắng là cứu thua
|
Khả năng chơi chân của Ramsdale là một trong những lý do chính khiến Arsenal nhắm đến anh. Nhưng đó cũng là điều Raya có thể mang lại.
Brentford chơi trực diện hơn nhiều so với Arsenal. Do đó, Raya thường được yêu cầu phất dài cho Ivan Toney, kể cả những quả phát bóng lên cũng như lúc bóng sống. 66% số đường chuyền của anh mùa trước là những đường chuyền dài – tỷ lệ cao thứ 6 so với bất kỳ thủ môn nào ở Premier League và cao hơn rất nhiều so với con số 51% của Ramsdale.
Bất chấp điều đó, bộ đôi này có độ chính xác trong những đường chuyền tương đương nhau (63,4% của Ramsdale so với 60,8% của Raya). Trong khi đó, độ chính xác trong các cú phát bóng của Raya ở khoảng cách xa là rất tốt. Raya đã chuyền chính xác 42% tổng số đường chuyền dài mùa trước, một trong những tỷ lệ tốt nhất giải. Để so sánh, chỉ 29,2% pha phát dài của Ramsdale tìm đến đồng đội – tỷ lệ thấp thứ ba so với các thủ môn bắt chính ở mùa giải trước.
Độ chính xác của Raya trong những đường chuyền dài là một vũ khí lợi hại của Brentford. Thủ môn người Tây Ban Nha đã tạo ra 9 secondary chances (đường chuyền trước đường chuyền tạo ra cơ hội) mùa trước – nhiều hơn 4 lần so với bất cứ thủ môn nào khác. Anh cũng đã hoàn thành 22 đường chuyền lên phía trước – nhiều hơn 16 đường chuyền so với bất kỳ thủ môn nào khác mùa trước.
Raya đủ giỏi để bắt chính cho hầu hết các đội bóng ở Premier League, bao gồm cả Arsenal. Anh chơi quá ấn tượng để làm kép phụ và rất có thể sẽ soán ngôi Ramsdale cho vị trí số một.
Arsenal nên làm gì với Nketiah và Balogun?
Arsenal cần tìm ra giải pháp cho các lựa chọn của họ ở vị trí tiền đạo cắm, đặc biệt là khi Gabriel Jesus phải nghỉ thi đấu đầu mùa giải vì chấn thương. Họ có thoải mái với Eddie Nketiah không? Folarin Balogun thì sao?
Về phía Jesus, dù sở hữu rất nhiều phẩm chất của một tiền đạo hiện đại, dứt điểm chưa bao giờ là thế mạnh của anh.
Số bàn thắng và xG của Jesus qua từng năm có sự chênh lệch khá lớn
|
Jesus đã chơi ở Premier League được 7 mùa giải. Trong thời gian đó, anh có cho mình tổng cộng 83,6 bàn thắng kỳ vọng. Nhưng từ những cơ hội đó, anh chỉ ghi được 69 bàn, nghĩa là bỏ lỡ tới 14,6 bàn thắng. Kể từ mùa giải đầu tiên của anh tại Manchester City vào năm 16/17, không cầu thủ nào có hiệu suất ghi bàn kém hơn kỳ vọng với tỷ lệ chênh lệch lớn như vậy.
Công việc tuyển thủ người Brazil thực hiện khi không có bóng và khả năng tạo ra lợi thế cho các đồng đội là thứ đáng để đánh đổi. Mikel Arteta nhận thức rõ điều đó. Nhưng nếu kế hoạch A của Arsenal thất bại, hoặc nếu họ cần đưa vào sân một cầu thủ dứt điểm tốt hơn để tận dụng tối đa các cơ hội, họ cần những lựa chọn khác.
Nketiah vừa ký hợp đồng dài hạn năm ngoái với mức lương 100.000 bảng/tuần. Nhưng dù anh đã thi đấu thay cho Jesus nhiều lần ở đầu năm 2022, anh tỏ ra vô cùng chật vật cả về thể chất lẫn thời gian thi đấu khi cầu thủ người Brazil trở lại.
Tuy nhiên, những thông số cơ bản của Nkeitah lại khá ấn tượng. Trong 1.070 phút thi đấu ở Premier League mùa trước, anh đạt xG 0,69 sau 90 phút, nhiều hơn bất kỳ cầu thủ Arsenal nào khác. Trên thực tế, chỉ có Erling Haaland (xG 0,75) và Callum Wilson (xG 0,72) làm tốt hơn Nketiah. Điều đó cho thấy cầu thủ người Anh có khả năng chọn vị trí dứt điểm rất tốt dù thời gian thi đấu khá hạn chế.
Tuy nhiên, tiền đạo người Anh lại thiếu sắc bén trước khung thành ở mùa giải trước, khi chỉ ghi được 4 bàn với xG 8,25. Thành tích kém cỏi -4,25 đó tệ thứ ba mùa trước, sau Patrick Bamford (-4,61) và… Kai Havertz (-4,60). Arteta từng hy vọng rằng ít nhất một trong số họ có thể làm tốt hơn trước khung thành. Mới đây nhất thì Nketiah đã lập công trong chiến thắng tiền mùa giải trước Monaco.
Hoặc Arteta có thể chọn Balogun. Tuyển thủ Mỹ trở lại Emirates sau thời gian cho mượn thành công tại Reims ở Ligue 1. Anh đã ghi 21 bàn ở mùa giải vừa qua, đứng thứ 4 trong bảng xếp hạng Vua phá lưới Ligue 1 sau bộ ba Kylian Mbappé, Alexandre Lacazette và Jonathan David. Anh cũng gần như một tay gánh vác hàng công của Reims, khi ghi 46% số bàn thắng của họ mùa trước.
Nếu tái hiện màn trình diễn ở mùa giải trước, Balogun sẽ mang đến mối đe dọa khung thành kinh khủng hơn cả Jesus hay Nketiah. Mùa trước, anh liên tục tạo ra những cơ hội ngon ăn cho riêng mình. Chỉ Mbappé (0,84) tạo ra nhiều bàn thắng kỳ vọng trong 90 phút hơn so với con số 0,79 của Balogun.
Bên cạnh đó, Balogun tạo ra khá nhiều cơ hội cho mình nhờ khả năng đi bóng. Cầu thủ người Mỹ đã hoàn thành 32 lần kéo bóng mà kết thúc bằng pha dứt điểm ở Ligue 1 mùa trước, nhiều thứ tư so với bất kỳ cầu thủ nào ở Pháp. Điều này cho thấy Balogun là mẫu cầu thủ đi bóng từ tuyến dưới tốt hơn bất kỳ phương án nào khác của Arsenal.
Tất nhiên, việc Reims chơi theo phong cách trực diện hơn nhiều so với Arsenal sẽ giúp anh có nhiều khoảng trống hơn để di chuyển. Nhưng khả năng kéo bóng cũng như tạo ra số lượng lớn các pha dứt điểm, cho thấy anh có thể tạo ra cơ hội cho chính mình ở 1/3 sân đối phương, ngay cả khi không có sự hỗ trợ.
Vì đã được cho mượn, Balogun nói rõ rằng một hợp đồng cho mượn khác sẽ không giúp ích gì. Anh cũng sẽ không hài lòng nếu chỉ đóng vai phụ trong đội hình của Arteta, bởi anh muốn và cần được chơi bóng ở đội một.
Rất có thể Arteta sẽ không giữ cả 2 cầu thủ cho mùa giải sắp tới. Người mà ông chọn sẽ là một quyết định thú vị.
Liệu Arsenal có tránh khỏi vết xe đổ mang tên Rob Holding?
Không có gì chống lại Rob Holding ở đây. Cầu thủ người Anh là một hậu vệ có năng lực ở Premier League và là một cầu thủ hữu ích cho Arsenal. Anh cũng là một nhân cách tuyệt vời trong phòng thay đồ. Mỗi đội cần có một Holding.
Nhưng sự sa sút về chất lượng mà Arsenal phải chịu khi trung vệ lệch phải William Saliba dính chấn thương hồi tháng Ba là điều hiển nhiên. Saliba đã chơi rất xuất sắc cho đến thời điểm đó. Sự ăn ý giữa anh và Gabriel Magalhães ở trung tâm hàng thủ là động lực đằng sau khởi đầu mùa giải đáng chú ý của Arsenal.
Arsenal chỉ thua 3 trong số 27 trận Saliba và Gabriel đá chính cùng nhau và thắng 21 trong số đó (78%). Tỷ lệ thắng đó giảm xuống còn 33% khi Holding chơi cặp với Gabriel. Ngoài ra, Arsenal phải đối mặt với nhiều hơn 3 pha dứt điểm mỗi trận với sự hợp tác giữa Holding - Gabriel so với Saliba - Gabriel, cũng như để thủng lưới nhiều hơn gần 0,5 bàn dự kiến mỗi trận.
Thành tích của Arsenal khi có và không có Saliba
|
Để duy trì khả năng cạnh tranh danh hiệu trong cả mùa giải, bạn cần có sức mạnh đặc biệt về chiều sâu. Không thể có sự khác biệt đáng kể giữa đội hình xuất phát và băng ghế dự bị. Khi một cầu thủ vắng mặt vì chấn thương dài hạn, một người khác sẽ thay thế và cần làm tốt nhiệm vụ. Nghe có vẻ phi lý, nhưng đó là tiêu chuẩn mà Man City đặt ra.
Arsenal đã đưa về Timber, Rice, Havertz và Raya. Liệu chừng đó có là đủ?
Màn cạnh tranh giữa Rice và Partey
Nếu bản hợp đồng của Timber và Havertz là món khai vị trong kỳ chuyển nhượng mùa hè của Arsenal, thì Rice chính là món ăn chính (thật trùng hợp, bởi Rice nghĩa là cơm trong tiếng Anh).
Cựu đội trưởng West Ham đã đến London với mức phí lên tới 105 triệu bảng. Đó là mức giá cho thấy Arteta tin rằng sự có mặt của Rice sẽ làm thay đổi bộ mặt đội bóng mùa này.
Sự hiện diện của Rice khiến tương lai của Thomas Partey bị nghi ngờ. Đã có những sự quan tâm từ Saudi Arabia và Juventus cho tuyển thủ Ghana. Nhưng những tin đồn đó đã nguội đi và có vẻ như cầu thủ 30 tuổi sẽ ở lại. Arteta cũng chia sẻ rằng ông vẫn còn rất nhiều kế hoạch với Partey cho chiến dịch sắp tới.
Nhưng trong bối cảnh cả hai đều đá tiền vệ mỏ neo, điều đó sẽ xảy ra như thế nào trong thực tế? Trước hết, sở hữu cả Rice và Partey là một ví dụ khác về việc Arteta xây dựng chiều sâu ở một vị trí quan trọng. Cần biết rằng Arsenal sẽ rất bận rộn khi phải đá Champions League mùa này.
Bỏ qua những phẩm chất của cả hai sang một bên, thứ Rice ăn đứt Partey chính là sự bền bỉ. Rice đã đá chính ít nhất 32 trận ở giải VĐQG trong 5 mùa giải gần nhất; kể từ mùa giải 18/19, chỉ có James Tarkowski chơi nhiều phút hơn Rice. Ở chiều ngược lại, Partey đã có 33 lần ra sân mùa trước, nhưng chỉ ra sân 24 trận trong 2 mùa giải đầu tiên ở Arsenal.
Cách chơi của bộ đôi này khá giống nhau. Theo so sánh trên radar, cầu thủ ở 5 giải đấu hàng đầu châu Âu có hồ sơ giống với Rice nhất thực ra chính là Partey. Khi không có bóng, cả hai đều là những cầu thủ giành bóng đáng tin cậy và là những người đọc trận đấu xuất sắc.
Radar so sánh giữa Rice và một số tiền vệ trung tâm của Premier League
|
Khi có bóng, họ thường mang đến điều gì đó khác biệt. Khả năng cầm bóng của Rice sẽ giúp Arsenal có những pha kéo bóng ở hàng tiền vệ, trong khi Partey lại giúp đội tiến lên phía trước nhờ khả năng chuyền bóng.
Trung bình, Rice kéo bóng khoảng 6,4m, cao hơn đáng kể so với mức trung bình 5,5m của Partey. Tiền vệ người Anh cũng có khả năng vượt qua đối phương trong quá trình đi bóng khi có 31 lần thực hiện thành công so với con số 9 của Partey.
Ở chiều ngược lại, Partey có trung bình 4,5 đường chuyền lên phía trước trong 90 phút mùa trước, nhiều hơn bất kỳ tiền vệ nào của Arsenal. Trên thực tế, chỉ có 7 tiền vệ trung tâm ở Premier League đạt thành tích tốt hơn, trong khi mức trung bình của Rice là 2,9.
Sẽ rất thú vị để xem liệu Arteta có thể sử dụng họ cùng lúc hay không. Bởi khả năng đi bóng của Rice đồng nghĩa với việc anh có thể chơi như một số 8 của Arsenal, với Partey chơi phía sau. Dù Arteta sử dụng họ như thế nào, cả hai đều là những lựa chọn tuyệt vời để các nhà cầm quân thoải mái sử dụng.
|
Arsenal có thể đánh bại những “ông kẹ” của chính mình?
Khi Arsenal hành quân đến sân Etihad vào cuối tháng 4 để đối đầu với Manchester City, không nhiều người tin rằng rằng họ có thể giành được kết quả cần thiết để tiếp tục cuộc đua vô địch. Trước đó, họ đã thua 11 trận gần nhất trước đội bóng của Pep Guardiola với tổng tỷ số 29-4.
Lịch sử đã lặp lại, khi họ bị Kevin De Bruyne và các đồng đội đánh bại với tỉ số 1-4. Nó đánh dấu trận thua thứ 12 liên tiếp của họ trước Man City. Đây là chuỗi thua dài nhất của Arsenal trước một đối thủ trong lịch sử Premier League.
Kỷ lục tệ hại đó là thứ mà họ cần phải chấm dứt nếu muốn vô địch mùa giải năm nay. Nhưng Arsenal có thành tích đối đầu tệ hại không chỉ với Man City. Trận thắng cuối cùng của họ tại Anfield đã diễn ra cách đây hơn một thập kỷ (chiến thắng 2-0 vào tháng 9/2012). Kể từ đó, họ đã thua 7 và hòa 3 trong 10 trận tiếp theo.
Họ đã thua 8 trận gần nhất tại Premier League trước các đội đứng đầu bảng; sẽ là con số 10, nếu bạn mở rộng điều đó trước các đội bắt đầu trận đấu ở hai vị trí hàng đầu.
Có những đội ở nửa dưới bảng xếp hạng đủ để Arsenal cảm thấy phiền toái. Họ đã trải qua 5 trận không thắng tại Goodison Park, để thua 4 trong số đó, bao gồm cả trận đấu mùa trước. Thú vị hơn, đó là kết quả đã chấm dứt chuỗi 8 trận không thắng cho Everton.
Dù chưa gặp nhau kể từ First Division năm 1991, Arsenal đã không thắng trong 8 trận sân khách trước Luton Town. Arteta sẽ hy vọng chuyến làm khách của Arsenal vào tháng 12 tới tại Kenilworth Road không gợi lại những ký ức tồi tệ về thất bại trong ngày khai mạc trước Brentford ở đầu mùa giải 21/22.
Có thể Arteta sẽ không bận tâm quá nhiều về thành tích tệ hại trước Everton và Luton. Nhưng việc đội bóng của ông không thể cạnh tranh với Man City và Liverpool – hai đối thủ trực tiếp của họ cho chức vô địch năm nay – chắc chắn là một mối lo ngại.
Lược dịch bài viết “Arsenal 2023-24 Preview: Five Key Questions Ahead of the Season” của Oliver Hopkins (The Analyst)