Lần cuối cùng đội Học Sinh Anh ra sân thi đấu ở Wembley đó là vào tháng 6 năm 2009. Ở trận đấu đó, Alexandre Lacazette đã không thể ra sân. Thay vào đó là tiền đạo Yannis Tafer của Lyon, người sau đó ghi được cú hat trick vào lưới ĐT Anh bên cạnh một hàng tiền đạo gồm anh ruột của Anthony Martial, Johan Martial và cặp đôi Francis Coquelin và Giles Sunu. Chung cuộc, ĐT Học Sinh Anh đã để thua Pháp với tỷ số khá đậm, 4-2.
Từng là một truyền thống tốt đẹp của bóng đá Anh, thế nhưng, các trận đấu của ĐT Học Sinh Anh đã phải chấm dứt vì những nguyên nhân khác nhau, một trong số đó là vì sự sụt giảm lợi nhuận, dẫn tới việc không thể thu hút các nhà đầu tư. Tuy nhiên, sẽ vẫn rất thú vị khi nhìn vào lịch sử của một trong những đội bóng kỳ lạ nhất lịch sử bóng đá Anh.
Ngày trở lại Wembley của Aaron Martin vào hôm thứ 2 không diễn ra suôn sẻ như ngày anh ra mắt những cổng vòm của SVĐ này. Ở tuần này, Martin là cầu thủ ở trung tâm của hàng hậu vệ 3 người của Exeter trong trận đấu chung kết play-off League Two, trận đấu Exeter để thua Northampton Town 4-0. Hai năm trước đó, anh chính là cầu thủ xuất sắc nhất trận đấu diễn ra trên sân Wembley khi chỉ huy dàn cầu thủ của đội tuyển Học Sinh Anh trong trận thắng 2-0 trước Scotland.
Trước đây, Martin thi đấu bóng đá cấp CLB cho Eastleigh ở giải Conference South, giải đấu hạng 6 của bóng đá Anh. Khi thi đấu trên sân Wembley cho ĐT Học Sinh Anh, Martin được thi đấu bên cạnh những cầu thủ từ Winsford United, Oadby Town và Thurrock. Vậy, làm thế nào mà nhóm học sinh tuổi teen này lại thi đấu cho Tổ quốc của họ trên SVĐ quốc gia ? Đó thực sự là một câu chuyện kỳ lạ.
Từ năm 1950, thời điểm Johnny Haynes ghi được cú hat-trick trong trận thắng 8-2 trước Scotland trên SVĐ có sức chứa 53,000 khán giả, đến năm 2009, Liên Đoàn Bóng Đá Trường Học Anh Quốc quyết định tổ chức các trận đấu cấp ĐTQG cho ĐT Học Sinh Anh. Các trận đấu này nhằm giúp các cầu thủ trẻ làm quen với không khí của các trận đấu mới cũng như tôn vinh những ngôi sao mới nổi của bóng đá.
Truyền thống này sau đó dần được nhân rộng. Vào năm 1959, 95,000 CĐV đã đến sân Wembley để chứng kiến ĐT Học Sinh Anh đánh bại Tây Đức. Thống kê cho thấy, số lượng khán giả này ngang bằng với số lượng khán giả đến sân ở trận ĐT Học Sinh Anh nghiền nát Soctland với tỷ số 8-1. Đã có rất nhiều tài năng trẻ tuổi ở cấp độ 14-15 tuổi được ra sân trong màu áo ĐT Học Sinh Anh khi đó trở thành những tên tuổi hàng đầu của Đảo Quốc Sương Mù như Terry Venables, Bobby Charlton đến thế hệ của Ryan Giggs và Michael Owen.
|
Ryan Giggs - 1989 |
2 trận đấu ở Wembley của họ, được tài trợ bởi những hãng đồ uống và thức ăn nhanh, thực sự đã đem một số lượng lớn tiền về cho ESFA. Hơn 50,000 khán giả đã đến dự khán trận hòa không bàn thắng của ĐT Học Sinh Anh trước Brazil vào năm 1998, trong đó có Haynes, tuyển thủ U15 cuối cùng thi đấu ở Wembley cũ.
Khi Wembley Cũ bị giải tỏa, Howard Wilkinson đã tạo ra một cuộc cách mạng cho bóng đá trẻ khi khẳng định rằng FA nên giành quyền kiểm soát đội U15 từ tay các thầy cô yêu bóng đá của ESFA. Những thầy thể dục từng huấn luyện ĐT Học Sinh Anh một cách tình nguyện thời đó bao gồm John Owens, người từng huấn luyện Steven Gerrard thời còn ở học viện hay HLV đội trẻ của Man United, Dave Bushell cũng như Steve Avory, người chịu trách nhiệm chính cho Charlton trong việc đào tạo thế hệ ngôi sao Premier League hiện tại và cuối cùng là Steve Avory.
Sau khi để mất lá cờ đầu trong việc đem lại lợi nhuận, ESFA không còn cách nào khác ngoài cách đưa đội U18 chào sân Wembley. Tuy nhiên, thế hệ ĐT Học Sinh Anh này lại không phải là thế hệ cầu thủ trẻ tốt nhất của Anh. Họ vốn là những cầu thủ ở lại đội bóng để học hành thay vì gia nhập đội quân 1,700 cầu thủ học việc ở Premier League hoặc EFL. Được lựa từ các đội bóng cấp hạt thông qua một loạt các bài kiểm tra, vậy nên họ không phải là những cầu thủ cấp độ học sinh-sinh viên tốt nhất Anh khi đó.
Vì vậy, khi đối đầu trước các cầu thủ trẻ chuyên nghiệp bên ngoài nước Anh, ĐT U-18 Học Sinh Anh này ngay lập tức gặp khó. Không hề ngạc nhiên khi họ để thua trận đấu đầu tiên ở cấp độ đội tuyển học sinh-sinh viên trên sân Wmbley. Cụ thể, đó là trận thua 2-1 trước Hà Lan vào năm 1999. Trong số các cầu thủ thi đấu ở trận đấu đó, chỉ có Gary Taylor-Fletcher, khi đó đang thi đấu cho Northwich Victory, trở thành cầu thủ chuyên nghiệp. Anh từng thi đấu trong một mùa giải với Blackpool ở Premier League. Trong khi đó, một người đồng đội cũ của anh trở thành bác sĩ phẫu thuật, người kia trở thành hiệu trưởng. Có thể nói, sự thông minh đã chiếm trọn hoàn toàn đội hình U18 này của Anh Quốc.
Những cầu thủ chuyên nghiệp từng thi đấu cho ĐT Học Sinh Anh thường có được một sự nghiệp lâu dài, thường là ở những đội bóng nhỏ. Ví dụ điển hình là thủ môn Ben Willams, cầu thủ nổi bật nhất của đội bóng trong trận thua Hungary trên sân Wembley vào năm 2000. Sau khi rời khỏi Man United, anh thi đấu cho 11 CLB.
Những cầu thủ phát triển chậm hơn lại được lợi hơn từ việc né tránh sự căng thẳng cũng như áp lực từ các học viện. Một số được các CLB giải phóng hợp đồng ở độ tuổi teen sau đó trở lại để tìm kiếm cơ hội thứ hai. Một số khác lại từ chối cơ hội học việc ở các đội bóng hạng dưới. Tuy nhiên, người ta vẫn thường để quên một vài tài năng.
Bộ 3 hậu vệ ở thời điểm 2008 thực sự đã tóm gọn sự kỳ lạ của ĐT Học Sinh Anh. Đầu tiên là Aaron Martin, người ký kết với Southampton sau khi gây ấn tượng ở trận đấu trên sân Wembley. Phía bên tay trái của anh là Jack Thorley, người chưa từng thi đấu một phút bóng đá chuyên nghiệp nào và hiện tại đang là chuyên gia động vật học ở Đại Học Cambridge. Bên phải của anh là một cầu thủ cao to đến từ Maidsonte United, người sau khi bị Millwall đẩy đi, đã được thử việc ở Gillingham vì trưởng bộ phận tuyển trạch của The Lions cảm thấy...thương xót cho anh. Chàng hậu vệ mà chúng ta đang nói đến không ai khác chính là...Chris Smalling, người thi đấu 200 trận cho Man United và 31 trận cho ĐT Anh.
Lần đầu được thi đấu ở một sân chơi lớn, Smalling tỏ ra khá vụng về, thậm chí khiến người ta nghĩ rằng anh sẽ không thể làm nên trò trống gì. Thế nhưng, anh lại được Fulham để ý và đem về. Có thể nói, anh là trường hợp đặc biệt nhất của ĐT Học Sinh Anh.
|
Jermain Defoe vs Brazil |
Sau khi thi đấu ở vị trí tiền vệ cho ĐT Học Sinh Anh vào năm 1997, Wade Elliots gia nhập Trường Nghệ Thuật Goldsmiths. 12 năm sau, anh ghi bàn trên sân Wembley ở trận đấu đưa Burnley thăng hạng Premier League, một trong những trận đấu đáng nhớ nhất trong 706 trận đấu ở cấp độ chuyên nghiệp của anh. Ở đội hình năm 2004, có 3 cầu thủ đã thi đấu chuyên nghiệp được 15 năm: Chris Lines, người trở lại Wembley vào hôm thứ 2 trên ghế dự bị cho Northampton Town ở trận play-off, đã thi đấu được 500 trận chuyên nghiệp. Russell Martin, người đang làm HLV ở MK Dons, đã thi đấu cho Norwich ở Premier League, thêm vào đó John Mousinho, đội trưởng của Oxford trong trận đấu play-off League One diễn ra tuần trước. Những cái tên khác bao gòm tiền vệ của Wycombe, David Wheeler, từng thi đấu cho đội Học Sinh vào năm 2009 khi đang thi đấu cho Lewes, người có thể đối mặt với đồng đội cũ của mình là Mousinho ở trận chung kết play-off diễn ra vào cuối tháng này.
Chris Whelpdale, thuộc lứa cầu thủ 2005, đã thi đấu 300 trận ở Football League, John Brayford (lứa 2006) đi lên từ Burton College, sau đó gia nhập Cardiff City ở Premier League. Ben Tozer (lứa 2007) từng gia nhập Newcastle và là đội trưởng của Cheltenham ở trận Play-off League Two diễn ra cách đây vài tuần.
Smalling không phải là cầu thủ duy nhất của đội U18 Học Sinh Anh giành được danh hiệu cao nhất nước Anh. David Wetherall đã làm được điều này với Leeds vào năm 1992. Tuy nhiên, anh lại không thể tham gia cuộc diễu hành rước cup vì bận...làm bài kiểm tra, cùng với đó là Mark Atkins, người giành được danh hiệu này với Blackburns vào năm 1995. Tuy nhiên, họ không phải là những cá nhân nổi bật của đội bóng.
Lần cuối cùng đội Học Sinh Anh ra sân thi đấu ở Wembley đó là vào tháng 6 năm 2009. Ở trận đấu đó, Alexandre Lacazette đã không thể ra sân. Thay vào đó là tiền đạo Yannis Tafer của Lyon, người sau đó ghi được cú hat trick vào lưới ĐT Anh bên cạnh một hàng tiền đạo gồm anh ruột của Anthony Martial, Johan Martial và cặp đôi Francis Coquelin và Giles Sunu. Chung cuộc, ĐT Học Sinh Anh đã để thua Pháp với tỷ số khá đậm, 4-2.
Người cuối cùng ghi bàn cho ĐT Học Sinh Anh trên sân là James Norwood, khi đó đang thi đấu cho Eastbourne, hiện tại đang thi đấu cho Ipswich. Mức giá thuê sân mới thực sự quá cao so với ngân quỹ của ESFA, nhất là khi số lượng khán giả đến sân giờ đây chỉ còn 9,000 người. Thêm vào đó là việc các trận đấu ở Wembley đã dần trở nên nhiều hơn còn các thầy thể dục thì không còn bỏ ra ngay thứ 7 để đưa các học sinh đi thi đấu nữa. Một nguyên nhân khác đó là việc các nhà tài trợ dần rút khỏi những trận đấu này vì không kiếm được lợi nhuận từ chúng. Từ đó dẫn tới hồi cáo chung cho một truyền thống đẹp của bóng đá Anh.
Dịch từ: "The strange tale of the England Schoolboys football team" của tác giả Gavin Willacy đăng trên The Guardian.