Chào mừng đến với cuộc sống của một thế giới nằm ngoài Premier League trên đất Anh. Đây là League One, giải đấu hạng ba của bóng đá Anh, nằm cách xa giải đấu “hấp dẫn nhất hành” tinh đến hai suất thăng hạng và là một nơi mà ngày càng có nhiều câu lạc bộ đang phải rất chật vật trong việc thanh toán các hóa đơn của họ.
Lịch để bàn 2025 - ấn phẩm ĐẶC BIỆT dành riêng cho fan bóng đá. Mang cả thế giới bóng đá đến với bàn làm việc của bạn! Nhanh tay đặt mua ngay hôm nay: https://forms.gle/ed5b32S9hPR9vWvK7 |
BURY, nước Anh – Các chấp hành viên đã xuất hiện để tịch thu các máy chạy bộ ở sân tập của Bury vào thứ 6 tuần trước. Xét đến việc câu lạc bộ đang thi đấu tại League One này đã phải mất đến 6 tháng mới có thể chi trả được lương 6 tuần của các cầu thủ thuộc biên chế của họ, không một ai trong đội bóng này cảm thấy ngạc nhiên khi đứng nhìn những người thu nợ lấy đi các thiết bị cơ bản nhất của sân tập.
Nhưng đó vẫn là một lời thông báo đầy cay đắng và nghiệt ngã về những gì đã đến.
“Họ cũng lấy đi nốt những chiếc máy chạy bộ anti-gravity,” Hậu vệ của Bury, Tom Miller, kể với ESPN FC khi anh đang chờ đợi tin tức về tương lai của câu lạc bộ.
“Tất cả những chuyện này thật sự là một đống hỗn loạn.”
Thứ Sáu, ngày 23 tháng 8, chính là ngày phán quyết. Bury, câu lạc bộ được thành lập vào năm 1885, có thời hạn là 5 p.m của ngày hôm đó để tìm kiếm một chủ sở hữu mới nếu muốn ngăn chặn việc họ bị xóa sổ hoàn toàn khỏi Football League (EFL). Thời hạn của Bury đã được gia hạn thêm một lần cuối cùng khi đã có một cái tên xuất hiện với ý định giải cứu họ thoát khỏi thảm cảnh và sự lạc quan đã trở lại với các cổ động viên vì cơ hội để đội bóng này có thể sống sót đã tăng lên. Nhưng vào lúc 11 p.m, hôm thứ Ba, bản án tử đã được thi hành sau khi cuộc thương lượng để chuyển giao Bury FC cho đối tác C&N Sporting Risk hoàn toàn đổ vỡ.
“Đầu óc tôi đang rối tung rối mù lên đây,” Một cầu thủ than thở với ESPN sau khi số phận của Bury chính thức được xác nhận. “Nguồn thu nhập chính của tôi thế là tiêu rồi, còn bà xã tôi thì đang mang bầu. Đời tôi thế là ăn l** rồi.”
Chào mừng đến với cuộc sống của một thế giới nằm ngoài Premier League trên đất Anh. Đây là League One, giải đấu hạng ba của bóng đá Anh, nằm cách xa giải đấu “hấp dẫn nhất hành” tinh đến hai suất thăng hạng và là một nơi mà ngày càng có nhiều câu lạc bộ đang phải rất chật vật trong việc thanh toán các hóa đơn của họ.
Bury, nhà vô địch FA Cup của các năm 1900 và 1903, là câu lạc bộ đầu tiên bị xóa sổ khỏi giải đấu này kể từ trường hợp của Maidstone United vào tháng 8 năm 1992 sau khi không thể giải quyết được cuộc khủng hoảng về mặt tài chính của họ và với việc các giải đấu hạng thấp tại Anh chẳng được hưởng sái gì từ sự giàu có của Premier League theo như “lý thuyết lợi ích kinh tế nhỏ giọt” (trickle down economics), Bury đã được chứng minh chỉ là phần nổi của một tảng băng trôi.
Sân tập của Bury vốn là một cơ sở thuộc quyền sở hữu của Manchester City và họ được đội chủ sân Etihad cho phép sử dụng miễn phí, cơ sở này nằm cách trung tâm Carrington của Manchester United chỉ 15 phút lái xe, nhưng họ lại sống ở hai thế giới cách nhau rất xa. Và cách sân vận động Gigg Lane của Burry – ngôi nhà của họ kể từ năm 1885 – 12 dặm, Bolton Wanderers cũng đang trải qua một giai đoạn vô cùng ảm đạm và có nguy cơ rơi vào thảm kịch tương tự Bury.
Bolton Wanderers là một thành viên sáng lập của League One và đã góp mặt tại Premier League lần gần nhất là vào năm 2012. Đội bóng đang sở hữu 14 chức vô địch FA Cup này đã được đưa ra thời hạn 14 ngày để giải quyết những khó khăn về tài chính của họ, và vào hôm thứ 4 ngày 28 tháng 8, họ đã làm được điều đó: Bolton đã tìm được một chủ sở hữu mới.
Trong trận đấu diễn ra trên sân nhà tiếp theo của Bolton, vài ngày 8 tháng 9, đối thủ dự kiến của họ chính là Bury, nhưng điều đó chắc chắn sẽ không thể diễn ra được nữa. Đây là một trận đấu đã được các cổ động viên đặt cho biệt danh là “El Brassico”. Tại những vùng ở phía Bắc nước Anh, “brassic” là một tiếng lóng dùng để chỉ những người không có tiền để sinh sống hoặc chi trả các hóa đơn, vì vậy, đó là một cái tên quá thích hợp dành cho cuộc đối đầu giữa hai đội bóng đang gặp khủng hoảng về tài chính.
Dù là một câu lạc bộ đã góp mặt tại Premier League trong giai đoạn từ năm 2001 đến 2012, nhưng Bolton đã phải chịu ba trận thua liên tiếp đều với tỷ số 5-0, trước Tranmere Rovers vào ngày 17/8, trước Ipswich Town vào ngày 14/8 và trước Gillingham vào ngày 31/8.
Trong cuộc đối đầu với Ipswich, các cầu thủ Bolton đã phải mặc những bộ đồng phục được mua từ một cửa hàng bán đồ thể thao, bởi vì họ thậm chí còn không có sẵn đồng phục trong “club shop” để sử dụng, khi mà đã không còn ai sẵn lòng cung cấp cho họ một bảng hợp đồng mua bán đồng phục hay trả tiền để tài trợ cho họ những chiếc áo đấu. Khi Ipswich ghi bàn thắng thứ ba, bảng tỷ số khủng lồ bên trong University of Bolton Stadium đã ngừng hiển thị tỷ số, có lẽ là để tránh đi việc 4 cầu thủ 17 tuổi đang thi đấu trong đội hình không có huấn luyện viên của đội chủ nhà bị tổn thương tâm lý sau khi phải chứng kiến cái tỷ số thảm họa kia trong ánh đèn neon.
“Tôi xin được bày tỏ lòng biết ơn vô hạn đối với các fan,” Jimmy Phillips, huấn luyện viên tạm quyền của Bolton, tâm sự. “Họ đã giành cho chúng tôi một thứ tình cảm và niềm tin lớn đến khó tin. Họ đã đến sân, đã đứng sau các cầu thủ và cổ vũ cho chúng tôi hết mình. Nhưng thực tế đáng buồn là sự kiên nhẫn của họ cũng đang cạn dần.”
Kiên nhẫn, hy vọng và tin tưởng. Đó là tất cả những gì mà người ta có thể làm trong tình cảnh ảm đạm như vậy.
Bury và Bolton đều bước vào mùa giải năm nay với âm 12 điểm, một án phạt đã được EFL áp dụng dựa trên một cơ chế pháp lý cho phép các công ty mất khả năng thanh toán nợ nần có thể tiếp tục giao dịch. Động thái này được thực hiện là vì những khoản nợ mà hai câu lạc bộ này phải trả và tình hình thực tế là họ không có khả năng thanh toán cho các chủ nợ của mình.
Doanh nhân Steve Dale đã mua lại Bury với giá 1 bảng Anh vào tháng 12 năm ngoái từ Stewart Day, nhưng ngay cả sau khi cuộc chuyển giao đó hoàn tất, các khoản nợ của câu lạc bộ này vẫn không được giải quyết, ngoài ra, tiền lương của các cầu thủ và nhân viên trong đội cũng không được chi trả đầy đủ trong hơn 6 tháng. Các công ty địa phương cũng đã không được trả lương và tình hình tài chính của Bury đã bị EFL đánh giá là “đang khủng hoảng nghiêm trọng” vào đầu mùa giải này, đến mức mà họ bị cấm thi đấu cho đến khi chứng minh được là mình đã có đủ ngân sách để tham gia vào mùa giải một cách trọn vẹn.
Chính vì thế, họ đã không được thi đấu bất kì một trận nào kể từ khi mùa giải mới bắt đầu cho đến nay.
“Đó là một cơn ác mộng,” Miller than thở. “Chúng tôi đã miệt mài tập luyện và rồi chẳng có trận đấu nào diễn ra vào cuối tuần để được bung sức cả. Bọn cầu thủ trẻ ở đây đã quyết định đi đến quán rượu sau buổi tập vào thứ Sáu tuần trước, chỉ để xả hơi.”
Dale đã bị toàn bộ các fan Bury chửi bới, nguyền rủa vì không thể đảm bảo cho tương lai của câu lạc bộ, nhưng cơ hội cuối cùng của họ, cuộc thương lượng để chuyển giao câu lạc bộ này cho C&N Sporting Risk đã hoàn toàn sụp đổ vào thứ Ba, 75 phút trước cái thời hạn 5 p.m của EFL, khiến Bury phải gánh chịu cái kết thảm khốc, tàn nhẫn nhất trong sự tiếc nuối và thương cảm của ban lãnh đạo giải đấu.
“Chúng tôi đã chịu đựng đủ rồi,” Dave Giffard – chủ tịch của một hội cổ động viên Bury, tên là Forever Bury – khẳng định khi các fan của đội bóng này đang chờ đợi với hy vọng vào một phép màu thần kỳ về sự xuất hiện của một vị cứu tinh bất ngờ. “Đã nhiều năm trôi qua kể từ lần cuối cùng chúng tôi có được một câu lạc bộ ổn định và đó là tất cả những gì mà chúng tôi muốn. Chúng tôi muốn xây dựng một ‘câu lạc bộ bóng đá cộng đồng’ vững chắc ở đây.”
“Như một sự ủy thác, cho đến nay, chúng tôi đã chi đến 36.000 bảng cho các khoản phí về tư vấn và pháp lý, làm việc riêng với câu lạc bộ để cứu nó khỏi thảm cảnh. Chúng tôi đã làm việc với khoảng một chục người mua tiềm năng, nhưng mọi chuyện vẫn chẳng vào đâu cả, bởi vì rất nhiều cái tên trong số đó chỉ là những ‘con cá mập’ đang vây quanh một kẻ khốn khổ.”
Tại Bolton, nơi mà các cầu thủ trong đội một đã đình công vào tháng Tư vì câu lạc bộ đã nợ lương của họ quá lâu, chủ sở hữu Ken Anderson dường như đã ký vào một bảng hợp đồng để bán câu lạc bộ này cho Football Ventures vào thứ 6 tuần trước. Nhưng thương vụ này đã hoàn toàn sụp đổ vào sáng thứ 7, khiến EFL phải đe dọa sẽ xóa sổ câu lạc bộ này ra khỏi giải đấu trừ khi có một thỏa thuận được ký kết trước 5 giờ chiều của thứ Ba: Cùng thời điểm với “thời khắc phán quyết” của Bury.
Bolton đã được gia hạn thêm 2 tuần để tìm kiếm một giải pháp, và họ đã thành công, còn Bury đã sử dụng hết tất cả mọi cơ hội của họ và rồi hoàn toàn chìm trong vô vọng và bước vào con đường diệt vong với việc EFL tước bỏ tư cách “thành viên của giải đấu” khỏi họ với lý do “nhiều lần để trễ hạn, bị cấm thi đấu 5 trận tại giải đấu, thêm vào đó, đã không thể cung cấp được những bằng chứng mà chúng tôi yêu cầu liên quan đến sự bảo đảm về tài chính và việc chuyển giao quyền tiếp quản cho một chủ sở hữu mới đã không được thực hiện.”
Vào thứ tư, đã có khoảng 100 người tập trung tại Gigg Lane sau khi Bury bị trục xuất khỏi giải đấu. Người chăm sóc sân bóng đã đến đúng giờ làm việc, nhưng ông đã không cần phải cắt cỏ nữa.
Vì hệ quả từ một mùa hè đầy những biến động về tài chính tại Bury, sau khi đã giành được quyền thăng hạng lên League One từ League Two vào tháng Năm, câu lạc bộ này chỉ còn lại vỏn vẹn 4 cầu thủ có hợp đồng với họ vào hôm thứ 3 ngày 27 tháng 8 này. Một trong số đó, hậu vệ 29 tuổi Miller, người đã phải dành cả tháng qua để hồi phục một chấn thương mà theo anh nguyên nhân sâu xa chính là vì những vấn đề về dòng tiền của Bury – thứ đã khiến cho câu lạc bộ này đứng trên bờ vực bị xóa sổ.
“Tôi đã bị gãy xương bàn chân thứ năm,” Miller nói với ESPN FC. “Nguyên nhân chính là vì việc tập luyện tại sân tập đã trở nên rất khó khăn, bởi vì chẳng còn ai tưới nước cho cỏ hay chăm sóc nó nữa. Một số cầu thủ trẻ khác cũng đã gặp những vấn đề về lưng vì lý do tương tự.”
“Các viên gạch trần trong phòng thay đồ đã bị bong ra cả và như thể chực rơi xuống từ trên mái nhà, còn hồ bơi thì chỉ mới được dọn sạch, bởi vì nó đã ở trong một tình trạng thật sự tồi tệ. Nhưng chúng tôi đã lao vào luyện tập từ ngày 1 tháng 7 và cứ tiếp tục như thế để có thể chuẩn bị sẵn sàng phòng khi đội bóng được thi đấu lại.”
Trên thực tế, Bolton và Bury không phải là hai đội bóng duy nhất đang phải sống trong cảnh “giật gấu vá vai” tại các giải đấu hạng thấp của bóng đá Anh.
Sol Campbell, cựu hậu vệ của Arsenal và đội tuyển Anh, đã phải từ bỏ công việc huấn luyện viên tại Macclesfield Town của mình vào đầu tháng 8 sau khi không được trả lương trong suốt 4 tháng. Còn Oldham Athletic đã phải gọi cho Bury để nhờ đội bóng này sắp xếp cho họ 16 chỗ đậu xe trước cuộc chạm trán của hai đội tại League Two ở mùa giải trước, vì họ đang nợ tiền của công ty xe buýt và phải yêu cầu các cầu thủ của mình tự lái xe đến trận đấu diễn ra trên sân đối phương.
|
Jay-Jay - niềm cảm hứng của Bolton thời Big Sam |
(còn nữa)
Lược dịch từ bài viết “Bury expelled from EFL, Bolton teeter on the brink: the dark side of English football” của Mark Ogden, đăng tải trên ESPN./
NAM KHÁNH (TTVN)