Việc chuyển sang sơ đồ 3-4-3 ở hiệp 2 đã cải thiện rất nhiều lối tấn công của họ. Khi có Giroud trên sân, Chelsea đã có được sự mạch lạc hơn trong các pha tấn công ở hiệp 2. Tuy nhiên, khi chuyển sang sơ đồ 4-2-4, họ lại mất đi sự cân bằng, vì thế giúp Sheffield có được khoảng trống để có được bàn thắng thứ 3, chính thức "kết liễu" trận đấu và đặt Chelsea vào thế khó trong cuộc đua vào Top 4.
Trận thua tai hại trên sân Bramall Lane đã khiến Chelsea mất dần hy vọng vào Top 4. Có lẽ lúc này, người hâm mộ Chelsea chỉ có thể tự trách đội nhà đã qua chểnh mảng và có phần "coi thường" đối thủ. Có lẽ, nhiều người sẽ tự hỏi Chelsea đã thua như thế nào, và do đâu họ để thua trước Sheffield United ? Bài viết dưới đây của blog We Ain't Got No History, 1 blog chuyên về Chelsea, sẽ giải đáp thắc mắc đó.
Hiệp 1:
Sheffield United bắt đầu trận đấu một cách nhanh chóng bằng những pha bóng ở khu vực góc, sau đó tấn công vào khu vực vòng cấm bằng những đường tạt bóng, sau đó dồn ép Chelsea nhằm tạo sức ép lên các pha dàn xếp của Chelsea. Điều này giúp họ nhanh chóng xâm nhập vào hệ thống phòng ngự của Chelsea rồi tạo ra rắc rối bên trong vòng cấm không chỉ từ khu vực này bằng những đường tạt bóng và phạt góc mà còn từ khả năng tấn công, tranh cướp bóng và đưa bóng trở lại vòng cấm nếu Chelsea không thể phá bóng.
Sheffield khi đó sẽ pressing Chelsea về một phía sau khi thực hiện được đường chuyền đầu tiên đến được vị trí của hai tiền đạo, lúc này đã tỏa ra hai bên để gây sức ép lên trung vệ đang có bóng hoặc ở gần bóng và Jorginho (người đang để ngỏ vị trí trung vệ) trong khi các tiền vệ dồn lên và tỏa sang hai bên. Trong khi đó, các tiền vệ trung tâm sẽ gây sức ép lên cặp đôi hậu vệ cánh của Chelsea.
Tạt bóng vào vị trí của các hậu vệ cánh thường sẽ giảm tải sức ép của Sheffield, nhưng điều đó cũng dễ khiến cho Chelsea mất bóng ở tuyến trên. Tuy nhiên, vượt qua sức ép cũng là một phương án thiếu hiệu quả, một phần vì Sheffield thủ rất chặt, thậm chí sẵn sàng chơi rắn với các tiền đạo. Willian khi đó là cầu thủ duy nhất ở hàng tiền đạo Chelsea đủ sức chịu đựng sức ép từ các vị trí này.
Khi đến được vị trí 1/3 cuối sân, Chelsea lại gặp khó trong việc tạo ra cơ hội, một phần vì họ thường giữ bóng quá lâu, khiến Sheffield United có đủ thời gian để dồn về và tạo lập đội hình phòng ngự. Xuyên suốt trận đấu, ngoại trừ đường tạt bóng từ vị trí của James cho Pulisic vượt qua hàng phòng ngự của Sheffield, Chelsea không có một cơ hội nào rõ ràng cả.
Sheffield sau đó vươn lên dẫn trước nhờ tiếp tục đưa bóng ra góc, lặp lại các phương án tấn công từ cánh và giữ vững đội hình của mình bên phần sân Chelsea bằng những pha thu hồi bóng từ vòng cấm.
Sau khi có được bàn thắng, Sheffield nhanh chóng dồn về để dàn xếp từ khu vực trung tuyến và thực hiện các pha pressing. Khi đó, họ có được cặp cánh cần thiết cho việc dồn ép cặp hậu vệ cánh của Chelsea, trong khi đó, các tiền vệ của họ sẽ theo kèm các cầu thủ Chelsea trước khi dồn về để bảo vệ khu vực của họ (nơi các tiền vệ sẽ bó vào trong để bảo vệ vị trí).
Trước đây, dưới thời Conte, Chelsea thường để cặp tiền đạo cánh thi đấu bên cạnh cặp hậu vệ cánh nhằm tạo ra thế 5 đánh 3, vì vậy, họ thường xuyên gặp khó trong việc lên bóng hoặc dẫn dụ các tiền vệ đối phương ra khỏi vị trí nhằm tìm ra khoảng trống để ập vào hàng phòng ngự đối phương. Tuy nhiên, ở trận đấu này, Chelsea liên tục đảo vị trí, khiến cặp tiền đạo cánh, tiền vệ cánh và hậu vệ cánh thường phải thi đấu gần nhau. Nhờ đó, Sheffield United có thể lên bóng một cách dễ dàng mà vẫn giữ vững đội hình. Vấn đề lớn nhất của Chelsea ở đây đó là: khi thi đấu quá gần nhau ở khu vực cánh, cự ly đội hình sẽ rất hẹp, dẫn đến việc các pha lên bóng của họ tỏ ra chậm chạp.
Các pha đá phạt hàng rào và các tình huống tấn công từ góc của Sheffield tiếp tục cho thấy sự hiệu quả khi liên tục trao cho họ cơ hội tấn công. Bằng chứng rõ nhất có lẽ là bàn thắng thứ 2 ở cuối hiệp 1 trận đấu, giúp Sheffield có được cách biệt an toàn khi hiệp 1 kết thúc.
Hiệp 2:
Chelsea lúc này thực hiện 2 sự thay đổi, Antonio Rudiger và Marco Alonso vào sân thay cho Christensen và Mount, từ đó chuyển đội hình thành 3-4-3. Nhờ sự thay đổi này, Chelsea có được chút lạc quan ở hiệp 2.
Đối diện với cặp đôi tiền đạo của Sheffield, cặp tiền vệ trung tâm cánh của Chelsea giờ đây có thể dâng cao với bóng trong chân như một sự hỗ trợ. Khi đó, cặp cánh ở phía trong sẽ dồn về lấy bóng, sau đó lợi dụng việc cặp cánh dâng cao, nhờ đó, họ có thể đẩy các pha dồn ép của Sheffield sang ku vực trung tuyến. Tuy nhiên, lối chơi này đòi hỏi các tiền vệ phải tạo sức ép lên hai trung vệ có bóng. Với việc các hậu vệ cánh của Sheffield bị khóa chặt bởi các cầu thủ Chelsea, The Blues nhanh chóng có được khoảng trống cho bộ 3 tiền đạo ập vào lấy bóng. Cả Jorginho và Barkley đều tìm được khoảng trống phía sau hàng tiền vệ Sheffield United sau khi Chelsea có được lên bóng.
Chelsea lúc này sẽ thực hiện các pha tạt bóng từ cánh phải, được thực hiện bởi James, Willian và Azpilicueta, những cầu thủ có thể tạt bóng vào từ những vị trí khác nhau, cho Abraham, Pulisic, Alonso và Barkley nhằm giúp họ thực hiện các pha tấn công vào vòng cấm của Sheffield. Diễn biến trên sân cho thấy lối chơi này đã giúp cho Chelsea có nhiều cơ hội hơn so với hiệp một.
Sự thay đổi tiếp theo đó là đưa Giroud vào sân thay cho Pulisic rồi chuyển qua sơ đồ hai tiền đạo. Các pha di chuyển của Giroud cũng như khả năng thi đấu tốt ở vị trí tiền đạo cắm của Giroud đã giúp Chelsea rất nhiều. Anh thường xuyên giúp Chelsea có được phương án tấn công ở khu vực giữa sân hoặc tạo ra các phương án lên bóng trực diện từ giữa sân, qua đó giúp Chelsea tỏa cơ động hơn trong các tình huống tấn công.
Tuy nhiên, Chelsea lại "tự bắn vào chân mình" khi đưa Hudson Odoi vào thay James để chuyển sang sơ đồ 4-2-4. Sheffield United từ đó có nhiều khoảng trống hơn ở khu vực phòng ngự của Chelsea. Nhờ đó, họ có được bàn thắng thứ 3 sau một pha phòng ngự hỏng của Chelsea, chính thức kết liễu The Blues. Thậm chí, nếu may mắn hơn và nắn nót hơn, Sheffield đã có thể có thêm bàn thắng.
Kết luận:
Chiến thuật của Sheffield đảm bảo rằng khi họ tấn công với bóng trong chân, The Blades có thể thực hiện các pha tấn công nhanh, mạnh và cơ động ở khu vực 1/3 cuối sân. Tuy nhiên, cũng cần phải chỉ ra rằng Chelsea cũng mắc rất nhiều lỗi khi sử dụng một sơ đồ khiến họ không thể lên bóng một cách nhanh chóng và thường để lộ ra những điểm yếu ở hàng phòng ngự đội nhà. Vì vậy, khi Sheffield có được bàn thắng, họ cũng thể có được một pha lên bóng mạch lạc.
Việc chuyển sang sơ đồ 3-4-3 ở hiệp 2 đã cải thiện rất nhiều lối tấn công của họ. Khi có Giroud trên sân, Chelsea đã có được sự mạch lạc hơn trong các pha tấn công ở hiệp 2. Tuy nhiên, khi chuyển sang sơ đồ 4-2-4, họ lại mất đi sự cân bằng, vì thế giúp Sheffield có được khoảng trống để có được bàn thắng thứ 3, chính thức "kết liễu" trận đấu và đặt Chelsea vào thế khó trong cuộc đua vào Top 4.
Dịch từ bài viết: "Sheffield United 3-0 Chelsea, Premier League: Tactical Analysis" của tác giả Martin Lewis đăng trên blog We Ain't Got No History.