Nếu để nhìn lại, trận đấu gặp Brazil đáng lẽ phải được yêu mến nhiều hơn thế, bởi đó là lần cuối thiên tài lớn lên từ khu ổ chuột gây ấn tượng mạnh với thế giới (mặc dù sau đó ông đã từng nổ súng vào lưới Hy Lạp ở USA 94 với cơ thể chứa đầy chất kích thích). Trong sáu giây ngắn ngủi, Diego Maradona tài ba mà cả thế giới bóng đá biết đến ở Mexico 86 đã xuất hiện trở lại ở Italia 90: những phút giây tuyệt vời mà Maradona được sống là chính mình như ông vẫn luôn tự hào: “Tôi luôn là tôi, là chính
“Sir Alex có lẽ ông đã hết thời!”, đó là những gì báo chí Anh quốc đặt lên trang nhất sau khi nghe tin Manchester United mang về một thủ môn 35 tuổi. Sau quá nhiều những thử nghiệm thất bại trong khung gỗ, cuối cùng Sir Alex Ferguson lại đặt niềm tin vào một thủ thành mà đỉnh vinh quang đã ở lại sau lưng cả chục năm trước. Nhưng không ai ngờ rằng bản hợp đồng đầy tranh cãi đó lại là dấu mốc cho một câu chuyện tình muộn màng ở Old Trafford, câu chuyện tình mang tên Edwin Van Der Sar.
Những năm 90s chứng chiến sự xuất hiện không phải một mà là hai biểu tượng điển hình của Fantasisti của đất nước Italia. Đó chính là Francesco Totti và Alessandro Del Piero, những cái tên khiến bóng đá Italia trở nên quyến rũ hơn, nghệ thuật hơn và nhiều niềm vui bất tận hơn.
Khi Manuel Locatelli ghi bàn thắng duy nhất vào lưới Gianluigi Buffon, Gianluigi Donnarumma có pha bay người xuất thần cản phá cú sút xa của Sami Khedira trong những giây cuối cùng để đem về chiến thắng trước Juventus, một lần nữa các cổ động viên AC Milan lại nói về những tài năng trẻ và niềm hy vọng. Và mới chỉ bốn năm trước thôi, họ cũng từng có một người như thế…
Nói về Bayern Munich là nói về câu lạc bộ lớn nhất của nước Đức, với 25 chức vô địch trong 52 mùa giải từ khi thành lập Bundesliga. Không chỉ áp đảo trong nước, đội bóng áo đỏ còn mang sức mạnh ra thị uy ở đấu trường châu Âu, giành 5 chức vô địch C1 và Champions League, là một trong số ít những đội bóng giành đủ ba cúp châu Âu và hai lần giành cúp Liên Lục Địa (tiền thân của cúp vô địch thế giới các câu lạc bộ).
“Vàooo!!!”- phút thứ 72 của trận đấu, Trần Thành tung một cú sút nối nhẹ nhàng nhưng vừa đủ để hạ gục thủ thành Bahrain. Cả nước bùng nổ trong niềm sung sướng vỡ òa, vậy là cuối cùng sau bao nhiêu năm, bộ môn bóng đá 11 người của nước nhà cũng đã được tiến ra sân chơi thế giới.
Một đôi bạn thân thiết cả trong và ngoài sân cỏ. Thứ tình cảm ấy được những người đồng đội xung quanh cảm nhận được đó là thứ tình cảm còn đặc biệt hơn cả tình bạn, nó tựa như một chất xúc tác, một nguồn cảm hứng để cả hai thăng hoa mỗi khi được ra sân cùng nhau.
Lý do cho việc Eden Hazard chơi kém ở mùa trước giờ chẳng ai muốn nhắc lại nữa. Phần vì chẳng ai chắc những phỏng đoán nhạy cảm về Mourinho là đúng hay sai, phần vì dù lý do có là gì thì màn trình diễn tồi của tiền vệ người Bỉ cũng đã là một sản phẩm của quá khứ.
Wenger tiến đến chỗ tôi, giơ tay ra hiệu và nói: “Giờ ông muốn giải quyết chuyện này thế nào?”. Sir Alex Ferguson nhớ lại những gì đã xảy ra, một năm sau trận chiến được coi là nổi tiếng và gây tranh cãi bậc nhất nhất trong lịch sử Premier League. “Ông ta đứng ở đó, chỉ trích cầu thủ của tôi, gọi họ là những kẻ lừa đảo, vì thế tôi bảo ông ta để cho các học trò của tôi yên, và hãy cư xử cho đúng mực vào!”
Nếu như Roman mua một đội bóng nào đó khác, có lẽ tầm ảnh hưởng của ông đã không lớn đến thế, và qua đó người ta cũng không bao giờ được chứng kiến cú đề-pa chuẩn bị cho sự chuyển mình phá vỡ truyền thống của bóng đá xứ sương mù.
Khi thất bại, người gác đền nhận lấy sỉ nhục. Khi thành công, vinh quang cũng không có chỗ cho họ. Buffon xuất sắc là thế, Manuel Neuer xuất sắc là thế, hay trước đó là Oliver Kahn, Dino Zoff, Sepp Maier,…đều đứng bên lề vinh quang. Nhưng lịch sử bóng đá đã từng chứng kiến một thủ thành đoạt quả bóng vàng châu Âu, đó cũng là ông vua của tất cả mọi người gác đền: Lev Yashin!
Quay cuồng trong lễ ăn mừng, Patrick Kluivert cố giữ sự tỉnh táo để suy nghĩ về những điều tốt đẹp đã qua. Đó là phút 85 trận chung kết Champions League 1995 và anh ghi bàn thắng, một lần nữa đem về chức vô địch châu Âu cho đội bóng quê hương – Ajax Amsterdam.
Là chân sút vĩ đại nhất câu lạc bộ, là người sánh ngang với Jimmy Greaves và Denis Law với khả năng săn bàn trong vòng cấm, là đàn anh và “người thầy” dìu dắt Robbie Fowler những ngày đầu chân ướt chân ráo, là người đã đem về hàng loạt chiếc cúp trong phòng truyền thống của câu lạc bộ, nhưng sự vĩ đại của Rush không đơn giản như thế. Ông vĩ đại vì là người thấm nhuần truyền thống nơi đây, và chết đi sống lại cho mãnh đất này-mãnh đất Liverpool.
Ở Juve, trong bất kì thời kì nào, người ta cũng tìm ra cho đội bóng một biểu tượng để mà nhớ về với niềm tự hào. Từ Giampiero Boniperti cho đến Alessandro Del Piero, và bây giờ, không ai phù hợp hơn ngoài Marchisio. Chàng tiền vệ có mái tóc vàng và đôi mắt xanh sâu thẳm từ lâu với các Juventini đã trở thành một biểu tượng mới bởi con người anh, sinh ra là để dành cho Juve...
Tiqui-taca, không gì khác hơn là tiếng tik-tak của đồng hồ, tiếng thời gian trôi đều đặn và liên hồi. Tiqui-taca, cũng không gì khác hơn ngoài tên một lối chơi trong bóng đá, mà ở đó các đường chuyền liên tục và như theo nhịp được đưa ra không ngừng nghỉ, với mục tiêu tối thượng là giành quyền kiểm soát thế trận.
Một cú phất bằng lòng trong chân phải của Emre Can đưa bóng từ khu vực giữa sân đến ngoan ngoãn nằm trong tầm kiểm soát của Sturridge. Trong giây phút hiếm hoi vượt qua được một Bailly vẫn còn đang bị bất ngờ, Sturridge đưa mắt nhìn De Gea rồi giơ chân lên chuẩn bị cho nhịp first-touch. Bóng bật vào mu bàn chân của anh và vô hại lăn hết đường biên ngang.
Người Mỹ cười vì họ nhớ về câu chuyện kinh điển về bộ đôi không đội trời chung Batman và Joker. Còn người Valen họ khóc vì nhớ đến hình bóng của Gã hề- phù thủy nhỏ Pablo Aimar.
10 năm chơi bóng, Ozil đã làm người ta thuộc nằm lòng cách anh thi đấu, cách anh vuốt ve trái bóng và hưởng thụ đường đi của nó sau khi rời khỏi cái chân trái ma thuật. Không dừng ở đó, xung quanh cuộc sống của tiền vệ người Đức có vô vàn những thứ thú vị chẳng kém gì những đường chuyền sắc sảo kia, từ chuyện anh là một người hút thuốc lá cho tới câu nói mà nhiều người không hiểu nổi: “Theo Walcott đã làm cho bóng đá trở nên quyến rũ”.
Bóng đá thế giới từng chứng kiến những dị nhân trong khung gỗ, những người khiến vị trí thủ môn trở nên thi vị và có nhiều điều đáng nói hơn. Người ta vẫn thường thích thú với cú bay người kinh điển của “Vua bọ cạp” René Higuita, những pha làm bàn từ chấm đá phạt của Jose Chilavert hay gương mặt dữ dằn đậm chất Đức của Oliver Kahn. Và trong số những con người đặc biệt ấy, Petr Cech bước ra với chiếc mũ bảo hiểm ngộ nghĩnh nhưng cũng đầy quả cảm.
Người hâm mộ Udinese gọi anh là hoàng tử của Friuli, nhưng thực ra không có nhiều chàng hoàng tử lớn tuổi như anh. Sinh năm 1977, Di Natale có thể coi cùng lứa với những Francesco Totti (1976), David Trezeguet (1977) hay Andriy Shevchenko (1976) hay thậm chí là Ronaldo (1976). Nhưng trong khi những cầu thủ kể trên đã làm mưa làm gió tại Serie A từ hơn mười năm trước, thì đỉnh cao của anh chỉ đến khi anh bước qua tuổi ‘băm’...