Trong một mùa hè mà thị trường chuyển nhượng chao đảo bởi những bản hợp đồng bom tấn thì việc giữ những ngôi sao là điều chẳng hề đơn giản.
Ngay từ khi mùa giải trước còn chưa kết thúc, Tottenham đã phải rục rịch tăng lương lên gấp đôi cho Gareth Bale để “giúp” anh này chống lại sức cám dỗ từ Real Madrid. MU cuống cuồng tìm một ngôi sao đẳng cấp để mong Wayne Rooney yên tâm “công tác”. Thậm chí mạnh như Kền kền trắng cũng phải nghĩ trăm phương nghìn kế, hòng giúp Cristiano Ronaldo “đỡ buồn”.
Bale, Rooney, Suarez, những cái tên hot nhất của kỳ chuyển nhượng mùa hè
Liệt kê như vậy để thấy rằng việc giữ sao trong một mùa hè đầy biến động như hè năm nay là chuyện chẳng dễ dàng chút nào. Những sao trẻ, thừa khát khao nhưng thiếu tiền bạc và danh hiệu (như Suarez, Cavani, Falcao, Bale) thì mơ về những miền đất hứa. Còn những sao đứng bóng, cúp bạc rủng rỉnh (như Ronaldo, Rooney), chẳng có gì ngoài tâm niệm “mỗi ngày chọn một niềm vui”. Tựu trung lại, để chiều lòng những “cây đa cây đề” này, chỉ có một câu khẩu quyết duy nhất là: “Dĩ bất biến ứng vạn biến”.
Bởi vậy, Florentino Perez hết đưa Ronaldo trở thành người hưởng lương cao thứ nhì trong giới cầu thủ, lại phải tìm mọi cách đưa Bale về bằng được, nhằm duy trì sự cạnh tranh trong đội. Brendan Rodgers sau khi chẳng thể dùng tình cảm chiếm lấy trái tim Suarez, đã nói thẳng rằng Arsenal định giá quá thấp cậu học trò của ông. Mà vào lúc này ở châu Âu, tìm đâu ra một đội bóng có thể trả tới 50 triệu bảng cho một chữ ký, khi mà những đại gia như PSG, Man City, AS Monaco, Real Madrid đều đã hòm hòm đội hình.
Gay cấn nhất là MU. Tân thuyền trưởng David Moyes chẳng thể làm mối quan hệ giữa ông với cậu học trò vừa cũ vừa mới Wayne Rooney trở nên bớt căng thẳng bằng việc liên tục tuyên bố Wazza không phải để bán. Vậy là, chiến lược gia người Scotland quyết định “lành làm gáo vỡ làm muôi”, những tuyên bố đại loại như “cậu ấy chỉ là sự lựa chọn số hai sau Van Persie”, hay “không cần phải thuyết phục một ai đó chơi cho MU” chẳng khác nào tuyên bố: Hãy ngoan ngoãn mà ở lại, không thì chẳng yên thân đâu.
Dĩ nhiên, với cá tính mạnh của các “ông sao” thì bắt họ “ngoan” chẳng khác gì bắc thang lên trên trời. Dù Tottenham ra sức ngăn cản, nhưng khi Gareth Bale lôi cả cha mẹ vào sự vụ, cùng bức xúc muốn được thương thảo hợp đồng với Real, Chủ tịch Daniel Levy chẳng còn biết làm gì ngoài cười trừ và toan tính bán anh này sao cho được giá nhất.
Ghê hơn nữa, Luis Suarez còn oang oang trên mặt báo, tố Liverpool bội ước, không cho anh ra đi sau khi thất bại trong việc lọt vào Champions League. Lữ đoàn đỏ dù đã có sự chuẩn bị mang tên Iago Aspas nhưng vẫn vô cùng đau đầu với chân sút người Uruguay, bởi trong nước thì không muốn bán, còn nước ngoài thì chẳng có ai hỏi mua.
Cả Tottenham và Liverpool đều có chung một điểm yếu trong những vấn đề của họ: Thiếu nhất quán trong cách hành xử với cầu thủ. Daniel Levy nổi tiếng “hám tiền” và chưa khi nào người ta tin ông sẽ giữ Bale bằng mọi giá (và diễn biến những ngày vừa rồi quả đúng như vậy). Còn Liverpool, khi Arsenal đề nghị mua Suarez, họ lại từ chối với lý do ít tiền (làm thế chẳng khác nào nói: nếu nhiều tiền hơn, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại).
Hậu quả là, hai kẻ thách thức một vị trí trong “Big Four” của Premier League đang “lãnh đủ”. Tottenham bị Real ép giá ngược khi không đồng ý chi 100 triệu bảng một lúc, mà giải ngân thành nhiều đợt trong 5 năm tiếp theo. Liverpool thậm chí còn “thảm” hơn khi buộc phải “xua” cổ động viên ra mặt kêu gọi ngôi sao số một của họ ở lại.
Nếu như họ chịu kiên trì theo một phương án, như MU một lòng không bán Rooney hay Real quyết cho Ronaldo giải nghệ tại Bernabeu, tình thế lúc này có thể đã rất khác.
(Theo VTVC)