Số phận của Milan có lẽ đã thay đổi nếu Niang không sút trúng cột dọc trong trận đấu định mệnh với Barcelona đêm thứ ba. Những người khác có lẽ thậm chí nghĩ xa xôi hơn, rằng nếu Balotelli là người có mặt trên sân và anh, chứ không phải Niang sút, Milan có thể sẽ không bị loại khỏi Champions League. Nhưng tiếc nuối cũng vô ích. Với chữ “nếu”, điều gì cũng có thể xảy ra...
Sau Barca là Palermo
Sau Camp Nou là San Siro, và vì Palermo, đội bóng đang chìm sâu ở cuối bảng xếp hạng trong một hành trình khốn khổ xuống Serie B lần đầu tiên sau 9 năm, cũng không phải là Barcelona, nên không một chữ “nếu” nào được chấp nhận hết. Không, ngàn lần không. Và vì ở Serie A, Milan đã có Balotelli thay vì chỉ Niang, nên như một lẽ đương nhiên, người ta chờ đợi một phản ứng tích cực của đội bóng Allegri trong trận đấu then chốt với Palermo chỉ mấy ngày sau thất bại cay đắng ở Camp Nou. Cũng vì đang sở hữu một Balotelli mạnh mẽ, có phong độ tốt và tràn đầy cảm hứng chiến đấu, nên các milanista cũng hoàn toàn tin tưởng, rằng một tai nạn chết người, như đã xảy ra ở mùa trước cũng sau một trận thua Barcelona (nhưng là ở tứ kết Champions League) sẽ không lặp lại.
Milan chờ đợi Balotelli tỏa sáng
Hôm ấy, ngày 7/4/2012, quá mệt mỏi sau cuộc chiến ở Camp Nou, Milan đã thua Fiorentina 1-2, mở đầu cho quá trình lụn bại vào cuối giải, để rồi cuối cùng mất Scudetto vào tay Juve. Fiorentina ngày ấy cũng như Palermo bây giờ, tan rã, thất bại, trên đường xuống hạng, và cần một thắng lợi để hồi sinh niềm tin. Họ đã làm được điều ấy. Những bài học thất bại ở Serire A sau những cuộc sụp đổ ở Cúp Châu Âu không ít, và vẫn còn nhức nhối đối với các milanista. 21 năm trước đó, sau khi bị UEFA xử thua 0-3 vì đã bỏ cuộc giữa chừng do đèn trên sân Marseille phụt tắt tháng 3/1991 ở tứ kết Cúp C1 (năm sau mới đổi tên thành Champions League, với thể thức mới), Milan đã hụt hơi trong cuộc chiến với Sampdoria và cuối cùng mất Scudetto vào tay đội bóng của những người hùng Vialli, Mancini và Lombardo. Nhưng bây giờ, Milan không cạnh tranh Scudetto mà chỉ là vị trí thứ hai, và sự xuất hiện của Balotelli, với phong độ chói sáng của anh, không cho phép các milanista có những suy nghĩ bi quan, để rồi vào cuối mùa, lại đặt ra những chữ “nếu” nữa.
Milan, hàng công mạnh nhất Serie A
Kể từ ngày Balotelli đến San Siro, Milan trở thành một cỗ máy tấn công siêu hạng, và quá trình vươn lên mạnh mẽ của họ trong ba tháng đầu năm 2013 có tác động rất lớn từ sự đóng góp của anh. Thống kê cho thấy, các chân sút Milan đã ghi 39/50 bàn cả đội (El Shaarawy 16, Pazzini 13, Balotelli 5, Bojan 3, Robinho 2), nhiều nhất ở Serie A, trên hàng công của Roma (38 bàn), Fiorentina (28), Juve và Inter (26), Napoli (24) và Lazio (chỉ 14). Chính những bàn thắng của các chân sút là động lực lớn lao đưa Milan đến vị trí hiện tại và không ngạc nhiên khi đó được coi là sức mạnh của đội trong 10 trận cuối, để hướng đến mục tiêu cao nhất, ngôi á quân. Điều này là có cơ sở, bởi trong khi Napoli đang sa sút, Cavani đã qua 8 trận liền im tiếng thì ở Serie A, Milan đang đạt phong độ tốt nhất kể từ đầu 2013 (giành 24 điểm/10 trận, hơn 6 điểm so với Juve). El Shaarawy chỉ ghi được 2 bàn trong quãng thời gian đó và bắt đầu im tiếng thì Pazzini đã ghi đến 6 bàn và Balotelli góp 5 (nhưng là người có hiệu suất ghi bàn cao nhất giải, 85 phút/bàn).
Nhưng "Super Mario" còn làm được hơn thế, không chỉ trên lĩnh vực bàn thắng. Anh làm tăng thêm chiều sâu tấn công của đội, gia tăng đáng kể mức độ nguy hiểm của Milan trong những đợt tấn công và khiến đối phương thường xuyên sống trong sức ép. Chỉ tính riêng trong 5 trận anh có mặt, Milan đã sút trúng cầu môn 35 lần, trung bình 7 lần/trận, gấp rưỡi thời gian trước đó, thì Balotelli thực hiện 22 cú sút trong đó. Đêm nay, khi Pazzini tiếp tục vắng mặt, trong khi Bojan và Robinho cũng có những cơ hội của riêng mình, người ta vẫn chờ đợi những bàn thắng của "Super Mario" ở San Siro, nơi anh đã tìm thấy chính mình.
(Theo Thể Thao Văn Hoá)