Không đàn áp đối thủ như Bayern ở Bundesliga. Không vờn đối thủ năm này qua năm khác như Barcelona, hay hủy diệt các hàng phòng ngự bằng những ngôi sao tấn công kiểu Real, Juventus vẫn thống trị Serie A theo cách riêng của họ, trong các cuộc chơi tâm lý.
Đạp bằng gầm giày; đánh vào mặt đối phương bằng củi chỏ, kèm người sát và đá rát nhất có thể. Genoa đã đá như vậy trước Juve. Bốn thẻ vàng được rút ra cho đội chủ nhà trong hiệp Một không phản ánh hết lối chơi có thể mô tả bằng từ “bạo lực”.
Bản lĩnh Pirlo, Buffon
Asamoah và Lichtsteiner không thể tấn công. Pirlo bị Matuzalem phong tỏa cả trận. Hàng công với Osvaldo – Llorente, lần đầu đá cùng nhau, đói bóng và rời rạc. Juve thật sự đã bị tra tấn ở sân Marassi, và khi đội chủ nhà được hưởng quả phạt đền phút 72, ít người tin Juve trụ vững.
Thế nhưng họ đã làm được. Bằng một pha đổ người cơ bản của Gianluigi Buffon, trong cuộc đấu cân não trên chấm phạt đền với Calaio – như một cách tuyệt vời kỷ niệm ngày đội trưởng Juve bắt trận thứ 476 cho Juve trên mọi đấu trường, san bằng kỷ lục huyền thoại Dino Zoff. Bằng một cú “punizione” mang nhãn hiệu Pirlo khi trận đấu chỉ còn 1 phút. Phải, là Pirlo, với khuôn mặt lạnh tanh như thường lệ ở phút 89, hủy diệt hy vọng có điểm của Genoa bằng bàn thắng thứ 23 từ chấm đá phạt trong sự nghiệp tại Serie A. Juve thắng theo cách Conte bảo rằng “chỉ một đội bóng thật sự vĩ đại mới làm được”.
Juve vĩ đại ở các con số. Họ đã ghi bàn trong 41 trận liên tiếp, một kỷ lục. Họ đã bất bại trận thứ 20 liên tiếp, hiện hơn Juve của Capello cùng kỳ mùa 2005-06 ba điểm (75 so với 72). Juve hơn đội thứ nhì Roma 17 điểm, và nếu nhìn qua các thống kê trên bảng xếp hạng về số bàn thắng (64), hiệu số bàn thắng bại (+45), có thể ai đó sẽ tưởng tượng ra các trận đấu chênh lệch của Juve với các đối thủ, như Bayern tại Bundesliga. Nhưng sự thực không phải vậy.
Trò chơi tâm lý của Juve
Trận thắng Genoa phản ánh tính cách bà đầm già trong gần 3 năm thời Conte: Luôn đẩy các đối thủ vào cuộc chơi tâm lý căng thẳng, và bằng sự lỳ lợm lạnh người, họ thắng. Chỉ là 1-0 nhưng là 3 điểm tối đa. Hãy nhớ là Juve phải chịu một quả phạt đền hôm qua, và xin nhắc lại, họ gặp đối thủ đá cực rát trên sân khách, thậm chí bị từ chối một bàn hợp lệ của Osvaldo trong hiệp Một. Nhưng như một định luật bất biến, không ai cản được họ cả.
Juventus hiện tại gợi nhớ hình ảnh Chelsea của Jose Mourinho giai đoạn từ 2004-2007: Thống trị tuyệt đối các giải trong nước bằng cách kéo căng dây thần kinh các đối thủ, bằng cả các mánh khóe tâm lý của Mourinho. Các đội bóng tại Serie A không đủ mạnh để lôi Conte vào những cuộc võ mồm như đã từng, nhưng các trận kéo co như trước Genoa, Juve đã gặp nhiều. Ưu điểm của phương pháp này: Giữ cho chính Juve không xao nhãng, dù thực lực họ mạnh hơn hẳn các đối thủ. Điểm yếu: Nó khiến chính Juve căng thẳng.
Điều này hiển hiện ở châu Âu, nơi Juventus gặp phải 3 trở ngại lớn: Sự lạ lẫm; sự tự tin mất đi; và kinh nghiệm non kém. Copenhagen không sợ họ. Galatasaray vẫn lỳ lợm gỡ hòa dù bị dẫn. Trabzonspor không sợ, và Fiorentina lại càng không sợ. Fio đã túm được gáy Juve 2 lần mùa này: 1 ở sân Franchi, trong ngày tệ nhất triều đại Conte. Một lần ở Europa League khi Mario Gomez gỡ hòa.
Thắng Genoa, Juventus coi như đã bỏ túi Scudetto và chỉ còn chờ ngày đăng quang, chờ phá tiếp các kỷ lục nữa. Nhưng cuộc chơi ở Europa League có thể chấm dứt ngay sau đây 1 tuần nữa, với trò chơi dao về tâm lý với Fiorentina.Trò tâm lý hạ được Genoa. Nhưng như đã nói, cũng khiến chính Juve mệt mỏi.
Theo Thể Thao Văn Hoá