"Một quý ông, một người cha, một người ông, một nhà đầu tư, một doanh nhân, một nhà quản lý thể thao. Chúng tôi chỉ muốn tưởng nhớ đến ông ở khu khán đài Curva Sud với một chiếc khăn quàng quanh cổ và cánh tay giơ lên trời. Người hâm mộ Sampdoria muốn tưởng nhớ ông. Người hâm mộ Sampdoria muốn cảm ơn ông. Cảm ơn và tạm biệt”. Đó là những dòng thông điệp xúc động trên trang chủ của CLB Sampdoria vào hôm qua. Họ nói về Riccardo Garrone, vị chủ tịch đáng kính của đội bóng đã qua đời hôm qua, ở tuổi 76 vì bệnh ung thư gan.
Nhân chứng lịch sử
Những người yêu mến Calcio không thể không biết đến Garrone. Ông là chủ tịch CLB Sampdoria từ năm 2002, sau khi mua lại đội bóng này từ gia đình Mantovani. Khi đó, Samp vẫn còn chơi ở Serie B, sau khi bị xuống hạng từ năm 1999. Dưới tay Garrone, họ lên hạng ngay mùa đầu tiên, 2002/03, sau khi giành ngôi Á quân Serie B năm đó.
Chỉ mất 2 năm chăm bẵm, quả ngọt đến với Garrone ngay từ mùa 2003-04. Với cặp bài trùng gồm HLV Walter Novellino và Giám đốc kĩ thuật Beppe Marotta, Doria đã chơi một thứ bóng đá cực kì khó chịu. Bộ đôi này đưa đội bóng cập bến vị trí thứ 8 (suýt dự cúp châu Âu) ngay trong mùa đầu tiên trở lại Serie A. Đó là mùa giải đánh dấu sự tỏa sáng của Volpi, của Bazzani (16 bàn thắng), Gasbarroni, Palombo, và cả tiền vệ Francesco Flachi (11 bàn thắng).
Nói đến những chiến công của Marrone với Samp thì không thể bỏ qua mùa giải kì diệu 2009-10. Đó là năm Samp bất ngờ xếp thứ 4 chung cuộc Serie A, đường hoàng lấy một chiếc vé dự vòng sơ loại Champions League vào cuối mùa. Các tifosi Samp phát cuồng với sơ đồ 4-4-2 thiên về đá biên của HLV Luigi Del Neri. Cặp Pazzini-Cassano gây tiếng vang lớn trên các sân cỏ Italia, với tổng cộng 28 bàn cả mùa.
Rất tiếc, đội bóng ấy đã không còn là chính mình sau khi mất nguyên cặp bài trùng Del Neri-Marotta về tay Juve ngay mùa sau. Họ không thể vượt qua vòng sơ loại Champions League và kết thúc Serie A mùa giải đó ở vị trí thứ 18 chung cuộc, phải xuống hạng trong những giọt nước mắt cay đắng của đội trưởng Palombo. Mãi đến mùa này, tức là sau 2 năm thi đấu ở Serie B, Samp mới trở lại Serie A. Nhưng Doria vẫn không thành công lắm: vừa sa thải Ciro Ferrara và đang ở vị trí thứ 14, hơn khu vực xuống hạng chỉ 4 điểm.
Cassano: “Ngày đáng buồn nhất đời tôi”
Khi còn sống, Garrone được biết đến như là một doanh nhân mạnh mẽ và nghiêm nghị, không dễ thỏa hiệp, luôn có ý thức công dân rất cao với tình yêu chân thành dành cho thành phố Genoa, nơi ông sinh ra. Chính tình yêu với thành phố thôi thúc ông mua lại Samp từ nhà Mantovani, dù với vốn tài sản kếch xù, ông hoàn toàn có thể mua lại cả Inter Milan và chi nhiều tiền hơn cả Moratti đã chi.
Chính sự nghiêm khắc, cùng lòng nhân ái của ông, đã biến Garrone trở thành người cứu vớt cuộc đời Cassano. Garrone là người đầu tiên và duy nhất thuần phục được “con ngựa hoang” này, đưa anh trở về từ Real Madrid và giúp anh trưởng thành dần từ đó. Garrone đích thân làm chủ hôn cho lễ cưới của Cassano với cô vợ Carolina hiện tại. Ông dành cho anh thật nhiều sự nghiêm khắc, như năm 2011, đuổi cổ Cassano đi khỏi đội vì anh chửi rủa ông không tiếc lời. Nhưng ông, cũng dành cho anh sự tha thứ (năm 2012, tuyên bố tha thứ cho Cassano), cung cấp cho anh rất nhiều lời khuyên trong sự nghiệp. Không có Garrone, không có Cassano ngày hôm nay.
Với Samp, từ ngày mua lại đội bóng, dù vẫn chưa thể đưa CLB đến những đỉnh cao như dưới thời Paolo Mantovani (lọt vào trận chung kết cúp C1 châu Âu năm 1991-1992), nhưng ông cũng đã cung cấp cho đội bóng một nền tảng ổn định. Cuộc khủng hoảng tài chính quét qua Serie A khiến cả hai đội bóng của thành phố Genoa, Genoa và Sampdoria, đều không có thành tích tốt nhất, đến nỗi đã có những ý kiến yêu cầu sáp nhập họ lại thành 1. Garrone cho Samp nền tảng tài chính ổn định, không có ngôi sao, nhưng phát triển bền vững. Không có Garrone, không thể có Sampdoria quật cường 2 năm trước. Ông mất, con đường ấy sẽ tiếp tục được gia đình Garrone theo đuổi.
“Đây là một nỗi đau tột cùng. Hôm nay là ngày đau đớn và buồn khổ nhất đời tôi. Ông ấy sẽ mãi mãi trong trái tim tôi và tôi yêu ông ấy mãi mãi”. Lời của Cassano cũng là lời những tifosi muốn nói. Ông ra đi là một mất mát lớn của Calcio.
(Theo Thể Thao Văn Hoá)