Hôm 28/9, Juve trải qua một ngày nặng nề. Pirlo chơi như một cái bóng mờ. Những lời chỉ trích bắt đầu vang lên: Pirlo đã mệt mỏi, Pirlo mất phong độ, Pirlo trở thành một vấn đề của Juve. Nhưng những hoài nghi ấy nhanh chóng tan biến như mây.
Juve thực sự cần một "top-player" (cầu thủ đẳng cấp) nhằm nâng cao chất lượng lối chơi của họ và nhằm giải quyết những trận đấu khó mà không ai trong đội hình hiện tại có thể làm được? Báo chí luôn nói vậy và trên thực tế, sếp Marotta đã kiếm tìm người đó suốt mùa hè trước lẫn mùa đông này. Nhưng người đó có đến không, và liệu Drogba, người mà Juve đang thương lượng cuối cùng có cập bến Juventus Stadium hay không, chúng ta chưa biết, chỉ biết một điều duy nhất, Juve đã có một ngôi sao như thế trong đội hình của mình, từ hai năm qua, một nhân chứng sống của biết bao danh hiệu anh đã giành được trên đấu trường Italia và thế giới, người vẫn tiếp tục sưu tập những chiến thắng mới trên đôi chân kì ảo của anh, Andrea Pirlo.
Đồ họa đội hình dự kiến
Siêu phẩm mới nhất trong bộ sưu tập ấy là cú sút phạt tuyệt đẹp của anh vào lưới Atalanta tuần mới rồi, bàn thắng thứ 4 từ những quả đá phạt. Trong một mùa bóng rưỡi ở Juve, anh đạt điểm trung bình/trận cao nhất theo đánh giá của 3 nhật báo thể thao hàng đầu Italia. Trong nửa đầu mùa này, anh cũng chưa bao giờ ghi nhiều bàn thắng từ những quả phạt trực tiếp như vậy. Vậy mà anh đã ở tuổi 33...
Người không có tên trong danh sách rút gọn các ứng viên Quả bóng vàng FIFA trên thực tế không cần những ghi nhận kiểu ấy để trở thành một biểu tượng mới của CLB ở thời hậu Del Piero. Anh vẫn cần mẫn lao động và tạo đà cho cả đội bóng chiến thắng, trở thành nhân tố quan trọng nhất của đội trong giai đoạn không có Conte và giờ tiếp tục đóng góp nhiều hơn khi Conte đã trở lại. Những con số thống kê cho thấy ảnh hưởng của Pirlo với Juve lớn không kém huyền thoại Platini với đội cách đây hơn 30 năm (anh chỉ không sánh được với Platini về số bàn thắng ghi được một mùa): trung bình mỗi trận anh chạm bóng 87,4 lần, thời gian bóng chân anh kiểm soát là 4 phút 11 giây, chiếm gần 1/5 tổng thời gian cầm bóng của Juve mỗi trận, số pha thu hồi bóng của anh là 11, số đường chuyền kiến tạo là 3 và số cú sút là 2 mỗi trận. Pirlo là cầu thủ chuyền bóng nhiều nhất đội và về số lượng cú sút, anh chỉ đứng thứ 2 sau mỗi Giovinco. Điều đáng chú ý ở sự hồi xuân của một cầu thủ từng bị cho là ở giai đoạn cuối của sự nghiệp và bị chấn thương hành hạ: trong các trận đấu vòng bảng Champions League, Pirlo đã chạy tổng cộng 72 km, chỉ đứng thứ hai trên mặt trận này, sau Eriksen của Ajax, với 78 cây số!
Phong độ chói sáng ấy chắc chắn phải có một bí quyết. Ngoài việc anh đạt thể lực tốt nhất trong giai đoạn này, Pirlo dường như đang lấy lại được cảm hứng và động lực thi đấu mạnh mẽ anh đã từng có trong thời trai trẻ. Conte trở lại băng ghế chỉ đạo và tìm thấy ở anh kinh nghiệm của một cựu binh và sự hứng khởi trong thi đấu của một tân binh mới trình làng. Một câu hỏi: đâu là giới hạn của Pirlo? Một Scudetto nữa mà anh sẽ góp sức để đem đến cho Juve, hay đi xa nhất có thể ở Champions League, bằng kinh nghiệm của anh, một khi Juve đưa anh về vào mùa hè 2011 là để tận dụng sự từng trải của anh trên những mặt trận lớn ấy nhằm làm nền tảng cho một kỉ nguyên chiến thắng? Chỉ thời gian mới có thể trả lời được điều ấy. Có một điều chắc chắn: số bàn thắng từ những quả đá phạt trực tiếp sẽ tăng thêm nữa. Cho trận cuối cùng trong năm 2012 của Juve với Cagliari, đội bóng Pirlo đã sút tung lưới 3 lần trong sự nghiệp (gần nhất năm 2007), sẽ là bàn thắng từ một cú sút phạt khác, đẹp như một cầu vồng bảy sắc như trong chiến thắng Atalanta?
Dự đoán : 0-2
(Theo Thể Thao Văn Hoá)