Sẽ là không quá lời nếu ví cú đúp của J.Cruz vào lưới Spartak Moscow như luồng sáng của một ngọn hải đăng đến với con tàu của Inter trong bão tố biển đêm. Với ba điểm đầu tay, Mancini và thủy thủ đoàn giờ đã có thể nhìn thấy hướng đi để cập bến an toàn.
Siêu dự bị và người chiến sĩ vô danhJulio Cruz, người anh hùng thầm lặng của Inter
Hơn mười năm sau Daniel Massaro của nửa đỏ-đen thành Milan, lại có một chân sút xứng danh siêu dự bị, chỉ vào sân để ghi bàn tại kinh đô thời trang, nhưng là trong màu áo của nửa xanh-đen.
Crespo chấn thương, và các Interista nháo nhác vì lo lắng khi nghĩ tới hiệu suất của hàng công, nhưng dường như tất cả những suy tư ấy chỉ là nghĩ hộ Mancini xem làm thế nào để kết hợp Ibra và Adriano một cách hoàn hảo. Có lẽ rất ít người nhớ đến những tiền đạo đang âm thầm chờ đợi cơ hội, rất ít người nhớ đến Cruz, mặc dù đã không ít lần anh hoàn thành xuất sắc vai trò vị cứu tinh ở mùa bóng trước, như lần anh góp công lớn vào chiến thắng 3-1 của Inter trước Juventus, chiến thắng đầu tiên của Nerazurri tại Delle Alpi kể từ 1993.
Cũng không có gì là lạ. Người ta đưa những ngôi sao về Giuseppe Meazza không phải để họ đóng vai phụ, và chàng trai tỉnh lẻ đến từ Bologna mùa hè năm 2003 không có thói quen kêu ca về vị trí của mình.
Anh khép mình lại trong sự nhẫn nại, phục tùng quyết định của HLV như một quân nhân. Phải chăng vì cá tính trầm lặng và có phần nhu nhược ấy mà mãi mãi anh không trở thành một ngôi sao, cả ở đây lẫn trong màu áo đội tuyển quốc gia? Đến mức mà không chỉ trên toàn cõi châu Âu, nếu chỉ nhắc tới cái họ Cruz, biết bao nhiêu cổ động viên trung lập sẽ nghĩ ngay đến tiền đạo của Bayern Munich, Roque Santa Cruz, chứ không phải là anh, một chân sút vô danh ở Inter?
Cruz và Recoba: Hai kẻ “đồng cảnh ngộ“ cùng toả sáng
Trước anh, trong khoảng nửa cuối thập niên 90, Inter cũng đã từng có một "gã nhà quê" trụ lại khá lâu trong đội hình toàn sao: Benoit Cauet. Nhưng dù sao, tiền vệ trụ người Pháp cũng thường xuyên được ra quân trong đội hình chính, bởi một lẽ tuyến dư thừa nhân sự nhất của Inter bao giờ cũng là hàng tiền đạo. Vậy nên, cũng khá éo le khi Inter đã có lúc phải e sợ về một cơn khủng hỏang ở khu vực này.
Rất may là Mancio không quên anh. Và cũng rất may là anh không đánh mất niềm khao khát bẩm sinh của một tiền đạo sau những ngày tháng đằng đẵng ngồi trên ghế dự bị. Chín phút trong trận đấu đầu tiên được ra sân, Cruz đã khiến cả Adriano (vẫn tịt ngòi) lẫn Ibra (1 bàn) phải ngượng ngùng.
Anh không nhanh, không khéo và cũng không đạt được "cảnh giới" về mẫn cảm ghi bàn như hai người đồng đội ấy khi họ đạt đỉnh cao phong độ. Anh chỉ có một cái "duyên" cứ xuất hiện như món quà bất ngờ của một thế lực siêu nhiên nào đó. Cộng thêm những u uất trầm tích trong nội tại đòi hỏi một cái van xả. Và ở trận này, gia cố cho những điều đó là Recoba, một kẻ "đồng bệnh tương liên"?
Là một người chiến sĩ vô danh và luôn sẵn sàng để trở thành một siêu dự bị, đã hết thời gian để Cruz chối bỏ những vai trò nhòa nhạt ấy trong nội tại, song có lẽ đó mới chính là điều Inter cần, khi ở đội bóng này đã có quá nhiều cuộc chiến giữa các vì sao. Recoba? Tôi hạnh phúc với phong độ tuyệt vời của cậu ấy. Đã có nhiều điều đồn thồi về phong độ của các tiền đạo Inter trong những ngày gần đây, nhưng hôm nay tất cả chúng tôi đều chơi tốt. Recoba đã chơi một trận để đời, và Adriano cũng đã thi đấu tốt sau khi vào sân". Gián tiếp và kín đáo, Cruz đã hưởng thụ thành công cũng như khẳng định vị trí của mình như thế, phía sau các đồng đội. Không thể khác được, trong niềm vui chiến thắng mà anh là tác nhân quan trọng nhất, vẫn không có một lời xưng tụng nào dành cho riêng anh trên trang chủ của Inter, dù từ Mancini đến Figo, Stankovic...đều hồ hởi lên tiếng. Và Moratti, khi được hỏi thẳng thắn: "Chứng kiến phong độ của Recoba và Cruz, ngài có nghĩ rằng sẽ có những thay đổi ở hàng tiền đạo của Inter?", đã trả lời lấp lửng: "Ồ, tôi không biết...(mỉm cười). Adriano vẫn chưa hoàn hảo trong ngày hôm nay, nhưng các vị trí ra sân phụ thuộc vào phong độ của các cầu thủ, bởi tất cả bọn họ đều là những cầu thủ chất lượng. Và trong mọi trường hợp, quyền quyết định thuộc về Mancini". Bừng sáng và sẽ lại lặng lẽ chìm vào bóng tối trên ghế dự bị, chắc Cruz cũng hiểu đoạn kết sự nghiệp của anh sẽ vẫn là như thế. Trong ánh sáng ban ngày, không ai chờ đợi một ngọn hải đăng.
Sau phút thăng hoaCruz biết nhẫn nhục để chờ thời cơ được toả sáng
"Chúng tôi biết chỉ có chiến thắng là đáng kể. Đó là một trận đấu khó khăn, nhất là trong hiệp hai. Nhưng điều quan trọng là chiến thắng và ba điểm, và chúng tôi đã thực hiện được. Bây giờ chúng tôi sẽ nghĩ đến Moscow.
(Theo TheThaoVietnamnet)