Khi Mueller đâm nhát kiếm cuối cùng kết liễu Barca là lúc cả trời hi vọng như đổ sập dưới chân đội bóng này. Cảm giác thất bại ư? Không, đó còn hơn cả một thất bại. Cay nghiệt, chua xót và đầy bi kịch. Đêm kinh hoàng ở Allianz Arena cướp đi của Barca quá nhiều thứ, phủ giăng những cái bẫy như tơ nhện, khiến Barca bị bó buộc hoàn toàn trong cái vỏ bọc vay mượn, mà chưa thể tìm về đúng cái bản thể đích thực của một đội bóng chiến thắng.
4 bàn thua, thậm chí nhiều hơn nữa, không chỉ phủ quyết khả năng vào chung kết Champions League năm nay của Barca, mà còn đánh dấu một quá trình suy thoái mới, nếu không kịp thời chấn chỉnh có thể dẫn đến những hậu quả khôn lường.
Barca hoàn toàn 'tắt điện' ở Allianz |
Thất bại của cả một đế chế
Những khó khăn đã được dự báo trước khi Barca đến làm khách ở Allianz Arena, thế nhưng từ trong tâm tưởng, rất ít người có thể nghĩ họ lại yếm thế và bạc nhược đến vậy. Đó không phải là một Barca từng vùi dập Milan trên con đường vào bán kết. Đó cũng chẳng phải là một Barca hùng bá thiên hạ suốt những năm qua. Không xung động, không cảm xúc, không hào hứng, không một thứ gì cả.
Đội bóng ấy đã hoàn toàn bị phá sản lối chơi, đánh mất đi sự tự chủ và bị động trong cách thức triển khai đấu pháp. Họ không thể lên bóng trơn tru, không thể dàn dựng một thế trận như ý, không thể thực hiện những pha ban bật như đúng sở trường. Một Barca nghèo nàn ý tưởng đến lạ lùng. Một Barca vô phương hướng, mong manh và yếu ớt. Tiếng hát được cất lên nhưng chẳng tìm đâu ra sự đồng vọng.
Các tuyến của Barca đều chơi dưới sức. Alba và Alves thiếu hẳn những tình huống xuyên phá táo bạo trong tấn công, dễ dàng bị đối phương qua mặt trong phòng ngự. Tuyến giữa không thể làm chủ cuộc chơi, không điều tiết được nhịp độ trận đấu. Hàng công chẳng có nổi một cú sút ra hồn dù có mặt Messi. Đó là thất bại của cả một hệ thống lối chơi, một tư tưởng chiến thuật từng ngự trị trên đỉnh cao thế giới, một thất bại của cả tập thể lẫy lừng.
Thử hỏi, cầm bóng nhiều để làm gì khi mà cả trận đấu chỉ tung ra được vỏn vẹn 4 cú sút, quá ít so với chính họ và quá ít trong những trận cầu khốc liệt thế này. Và dù kiểm soát bóng nhiều hơn nhưng Barca lại bị dồn vào cửa tử, cuốn vào lối chơi của Bayern và dính những miếng đòn sắc như dao cạo từ đối thủ. Hệ thống lối chơi đã gãy vỡ hoàn toàn. Một trận đấu mà Barca không thể triển khai được cách chơi. Tiki-taka khi đó chỉ còn mang tính ý niệm, là cách gọi ước lệ tượng trưng, chứ thực sự chẳng có thứ bóng đá ấy tồn tại, thay vào đó là sự rối rắm, bấn loạn.
Và phải chăng thời kì của Barca, của Tiki-taka đã chạm đáy thực sự rồi? Nếu chỉ nhìn vào một trận đấu mà phán quyết hiện tại, vội vàng kết luận thì xem chừng quá thiển cận. Tiki-taka không chết, mà nó chỉ chuyển từ dạng này sang dạng khác, như cái cách Barca đã từng làm khi vùi dập Milan ở lượt về vòng knock-out Champions League năm nay. Tiki-taka chỉ thực sự chết khi đứa con của nó dám từ bỏ đi những hệ thống tư tưởng phát triển lối chơi, không dám theo đuổi lý tưởng bóng đá đẹp đến cùng, dù biết rằng bất cứ hình thái chiến thuật lối chơi nào cũng không tránh được quy luật nghiệt ngã của sự suy thoái.
Nhưng rạng sáng nay, Tiki-taka ấy, thứ bóng đá đẹp đến huyền hoặc ấy, từng làm ngây ngất cả thế giới đã hoàn toàn sụp đổ. Biểu tượng của nó, Barcelona, đã tan xác dưới pháo đài Allianz Arena khi bầy hùm xám Bavaria gầm rú những tiếng dữ tợn, như dàn binh sĩ bắn những làn đạn liên hồi kết liễu đối phương. Thật khó để kết luận rằng từ trận thua này sẽ chấm dứt hoàn toàn đế chế Barca, đỉnh cao Tiki-taka, nhưng có vẻ như nó cũng dần tiệm cận sự tàn lụi khi mà chẳng có chút biến chuyển nào trong con người họ để thích ứng với đổi thay thời cuộc.
Bayern đã chơi như thể Barca thời đỉnh cao, còn Barca thì như thể đội bóng Đức mà cách đây 4 năm từng bị họ vùi dập không thương tiếc đến 4 bàn tại Camp Nou. Thời thế đổi thay nhanh quá. Barca có dấu hiệu tụt dốc sau thời kì dài chìm đắm trong chiến thắng, còn Bayern là sự vươn lên rõ rệt, thể hiện qua lối chơi và cả cách họ trả nợ.
Thêm một điều nữa: Barca vẫn không thể tách bỏ sự lệ thuộc vào Lionel Messi. Khi siêu sao này vắng mặt, Barca như đánh mất đi linh hồn. Hôm nay, anh có mặt trên sân nhưng phần hồn của Barca đã bị Thượng Đế cướp đi. Sự lệ thuộc ấy đã bén rễ, ăn sâu vào nếp nghĩ của các HLV dẫn dắt đội bóng này, y như rằng ra sân là phải có Messi, mà đôi khi họ lờ đi mất những giá trị thuộc về chuyên môn. Messi vừa trở lại sau chấn thương, chưa khoẻ hẳn, vẫn đá, như vậy cũng được thôi. Nhưng khi anh chỉ còn là cái bóng mờ nhạt, vật vờ trên sân, thì tại sao không can đảm rút anh ra để thay đổi bằng những con người mới, một lối chơi mới, cách tiếp cận mới?
Hãy vùi chôn dĩ vãng
Lâu lắm rồi Barca mới lại thua đậm đến vậy ở các cúp châu Âu. Nhưng đó là trận thua xứng đáng, không thể bao biện bằng bất cứ lí do gì. Chỉ có phép màu mới giúp Barca tạo nên cuộc lội ngược dòng ở lượt về. Bayern mùa này còn mạnh hơn những mùa trước thì liệu còn bao nhiêu phần trăm cơ hội cho Barca?
Bản năng chiến đấu và chiến thắng của đội bóng ấy đã không được đánh thức. Họ bước vào cuộc chơi như thể đeo chì dưới chân, oằn vai gánh chiếc thập tự nặng trĩu trên người, bước đi rệu rã như đã kiệt cùng sự sống. Họ không thể chạm đến biên giới chiến thắng, không thể tạo ra sự khác biệt. Thất bại là một phần của cuộc chơi, nhưng cái tát mà Bayern dành cho Barca là quá đau, quá nghiệt. Tượng đài của bóng đá vị nghệ thuật đã sụp đổ, nhưng một hiện tượng khác nổi lên với đầy đủ khả năng đánh chiếm vị thế của Barca trong tương lai gần. Bayern đang cho thấy điều đó, còn Barca thì đang nhìn về cái dĩ vãng xa xăm với muôn vàn nuối tiếc.
Nhưng dù gì đi chăng nữa, Barca cũng nên cần những thất bại kiểu này để biết rằng mình đang đứng ở đâu, cần phải làm gì, từ đó thay đổi hoàn thiện mình. Và để thất bại hôm nay không còn là những nỗi đau, sự dằn vặt bám theo họ những tháng ngày sau đó…
(Theo Thể Thao Văn Hoá)