Sự lãng mạn của Cúp FA đã ghi thêm một cột mốc mới vào tối thứ Bảy, khi Wigan, một đội bán nghiệp dư cho tới năm 1978, giành danh hiệu lâu đời nhất nước Anh trong lần góp mặt đầu tiên ở chung kết sau 10 phút cuối cùng đầy kịch tính trước đối thủ được đánh giá cao hơn họ rất nhiều, Man City.
Giấc mơ của Dave Whelan, ông chủ Wigan, 2 tháng trước rằng đội bóng của ông sẽ giành Cúp FA bằng cách đánh bại Man City đã thành hiện thực với pha đánh đầu ghi bàn duy nhất của Ben Watson trong phút cuối cùng một trận đấu rất đáng xem. Watson vừa bị gẫy chân tháng 11 vừa rồi, khiến cho chiến thắng càng trở nên ngọt ngào, một giấc mơ thành hiện thực với Whelan, người tiếp quản đội bóng khi Wigan còn chơi ở hạng Tư vào năm 1995.
Sau cúp FA là trụ hạng?
Những nỗi lo sợ về việc trận chung kết sẽ trở thành trận đấu một chiều nhất kể từ khi M.U đánh bại Millwall năm 2004 là có thật. Wigan hiện kém đối thủ của họ 40 điểm trên bảng xếp hạng Premier League và vẫn đang trong tình cảnh nguy ngập với vị trí thứ 18, cách vùng an toàn 3 điểm. Nhưng những gì diễn ra trên sân hoàn toàn khác hẳn với tính toán về lực lượng trên lý thuyết. Nếu tận dụng cơ hội tốt hơn, họ đã thắng với khoảng cách lớn hơn.
Man City, ngoại trừ thời gian ngắn cuối hiệp 1 và đầu hiệp 2, cũng gây thất vọng như nỗ lực bảo vệ chức vô địch Anh của họ mùa này vậy. Nếu như ban lãnh đạo ở Etihad chờ kết quả trận đấu này để định đoạt tương lai của Mancini, thì HLV người Italia có lẽ nên chuẩn bị hành lý là vừa. Roberto Martinez, HLV của Wigan, cũng phải đối mặt với tương lai bất định ở mùa giải sau, nhưng chiến lược gia người TBN, với chiến thắng này, đã mở ra cho ông đường tới Everton thay thế David Moyes, thay vì ngồi đợi lệnh sa thải như Mancini.
Giờ đây, Martinez sẽ cần hoàn tất nốt công việc của mùa giải, kiếm đủ điểm trước Arsenal thứ Ba này và Aston Villa Chủ nhật này để tránh trở thành đội đầu tiên trong lịch sử vừa giành Cúp FA vừa phải rớt hạng. Chiến thắng ở Wembley dễ hiểu là đã mang lại sự tự tin lớn cho đội bóng áo sọc trắng-xanh. “Thật đáng buồn là trận chung kết Cúp FA không phải là trận cuối cùng của mùa giải để chúng tôi có thể ăn mừng cho thỏa thích”, Martinez nói. “Nhưng chúng tôi phải đối mặt và không nên kêu ca gì”.
Giá trị của niềm tin
Ở Wembley, các CĐV Wigan đã ca vang bài “I'm A Believer” (Tôi là người tin tưởng) trước giờ khai cuộc với tâm niệm rằng họ chỉ có niềm tin nếu muốn chấm dứt chuỗi 7 trận liên tiếp đã bại trận dưới tay Man City mà không ghi được bàn nào. Hàng thủ của họ lại còn mất 4 người vì những lý do khác nhau và Martinez hẳn đã cảm thấy rất may mắn khi rốt cuộc Antolin Alcaraz có thể đá chính từ đầu, là một trong 3 trung vệ mà Man City đã rất chật vật nhưng không vượt qua được. Hai bên cánh, James McArthur và Roger Espinoza hoạt động rất hiệu quả, hỗ trợ tốt cho Callum McManaman và Arouna Kone phía trên.
McManaman chỉ bắt đầu được biết đến sau khi ghi bàn vào lưới CLB thời thơ ấu của anh Everton ở tứ kết, chiến tích anh lặp lại ở bán kết gặp Millwall. Dù giới bóng đá bảo thủ ở Anh đã chỉ trích rất nhiều việc tiến hành những trận bán kết ở Wembley, vốn được coi là ngôi đền thiêng của bóng đá đảo quốc sương mù, việc trải nghiệm không khí bán kết tại đó có lợi cho Wigan, vốn là đội ít kinh nghiệm hơn. Nhờ vậy, họ đã không để Man City áp đảo như nhiều người nghĩ.
Trận chung kết Cúp FA năm nay phần nào đã bị phủ bóng bởi sự từ nhiệm của Sir Alex Ferguson, nhưng nhờ có Wigan, câu chuyện cổ tích đã được kể. Bạn có thể cảm thấy bàn thắng của Watson sẽ đến qua cách mà đội bóng của Martinez đã chiến đấu và làm tất cả những gì có thể để chiến thắng. Với Whelan, chiếc cúp này phá vỡ một lời nguyền đã 53 năm với ông, khi ông tham gia vào một trận chung kết Cúp FA khi còn là cầu thủ của Blackburn. Tóm lại, tất cả những gia vị hoàn hảo cho một bữa tiệc bóng đá, tất cả những nhân vật và sân khấu cho một câu chuyện thần tiên.
(Theo Thể Thao Văn Hoá)