1. Đó không phải là sự sao chép, nhưng sau thành công rực rỡ của Arsenal ở mùa giải bất bại 2003-2004, HLV người Pháp có lẽ đã muốn nâng cấp lối chơi của Pháo thủ một lần nữa, với tham vọng đẩy sự tinh tế và kỹ thuật lên tối đa. Ý định đó bắt đầu được triển khai vào thời điểm vai trò thủ lĩnh lối chơi được trao cho Cesc Fabregas, một sản phẩm đào tạo của Barcelona.
Patrick Vieira và Gilberto Silva là bản lề của Arsenal trong nhiều năm, nhưng họ cũng là những tiền vệ trụ đáng giá cuối cùng mà đội bóng này sở hữu. Mathieu Flamini và thậm chí là Alex Song sau này đều có xu hướng phòng ngự, nhưng không phải những hòn đá tảng thực sự.
Hàng phòng ngự cũng thay đổi rõ rệt: Sau khi chia tay các trung vệ to lớn và có lối chơi thiên về sức mạnh như Sol Campbell hay Kolo Toure, ông Wenger mang về những hậu vệ “mỏng người” và có thiên hướng kém va chạm hơn, như Laurent Koscielny, Thomas Vermaelen, Sebastian Squillaci hay Per Mertesacker.
Thay vào những cầu thủ có khả năng gia cố thể lực và sự gan lì cho đội bóng, ông Wenger mang về một loạt những cầu thủ tấn công nhanh nhẹn, kỹ thuật, dù không có thể hình lý tưởng, như Jose Antonio Reyes, Cesc Fabregas, Andrei Arshavin, Theo Walcott, Santi Cazorla, và mới đây là Alexis Sanchez. Rất nhiều trong số đó đến từ Tây Ban Nha. Tomas Rosicky thường xuyên dính chấn thương, nhưng đó vẫn là một con bài ưa thích của ông Wenger trong 8 năm qua!
2. Tất nhiên, thể hình chỉ là yếu tố phụ trợ trong bóng đá, nhưng không thể phủ nhận là sức mạnh trong lối chơi của Arsenal đã giảm đi rất nhiều so với một thập kỷ trước. Đội bóng của ông Wenger vẫn trình diễn một lối chơi bật nhả ở tốc độ cao đầy kỹ thuật và tinh tế, nhưng việc thiếu những cầu thủ tạo ra sự vững chãi như Vieira hay Gilberto Silva trước đây khiến cho họ luôn bị đặt dấu hỏi về bản lĩnh thi đấu.
Mùa này, có vẻ như ông Wenger sẽ không thay đổi chính sách chuyển nhượng ấy. Mathieu Debuchy và Sanchez đã đến, trong khi vị trí tiền vệ phòng ngự vẫn chưa có ai điền vào chỗ trống. Arsenal mùa trước đã để lại rất nhiều ấn tượng về lối chơi đẹp, nhưng cách họ tấn công cũng giống như một hiệp sĩ chiến đấu với một tấm giáp mỏng vậy.
3. Trong một thập kỷ qua, Premier League chứng kiến 4 đội bóng đăng quang là Arsenal, Man United, Chelsea và Man City. Tất nhiên là họ đều có tiền để trang bị một đội hình đầy chất lượng, nhưng quan trọng hơn, họ cũng sở hữu những cầu thủ với thuộc tính cần thiết để thành công tại Anh.
Nhìn vào ảnh hưởng của Vieira, Campbell, Keane, Essien, Makelele, Drogba, Vidic, Kompany và Yaya Toure, chúng ta có lẽ đều thừa nhận rằng sức mạnh, thể hình và thể lực là điều không thể thiếu để thống trị bóng đá Anh. Đó là điều kiện để các ngôi sao tấn công như Henry, Rooney, Ronaldo, Aguero và David Silva có thể trình diễn phép màu của họ.
Bóng đá Anh, với đặc thù là các trận đấu tốc độ và thể lực, luôn cần những cầu thủ phải biết chịu đựng với môi trường này, trước khi phô diễn. Trong 10 năm qua, Arsenal làm ngược lại: Họ đặt tính phô diễn lên trước, và luôn cố gắng dùng nhu khắc cương. Họ cởi bỏ tấm áo giáp nặng nề để có thể thoải mái thi triển lối chơi ưa thích.
Đó là một quyết định rất dũng cảm, bởi ở Premier League, nếu Barcelona “xịn” vào thời kỳ đỉnh cao có sang đây thi đấu, thì chắc chắn họ cũng sẽ phải cảm thấy bối rối với các trận đấu “đặc sản” của người Anh.
Theo Thể Thao Văn Hoá