“Nếu Rooney ghi được bàn thắng nào đẹp hơn bàn đầu tiên của United trước West Ham, chúng ta có thể nên dừng bóng đá lại, bởi vì chẳng còn gì đáng để xem nữa” – The Guardian, 23/3/2014. Nhận xét của tờ Guardian về bàn thắng của Wayne Rooney trước West Ham có thể hơi phóng đại, nhưng phản ánh chính xác sự ngơ ngẩn của khán giả với pha lập công ấy.
Nghịch cảnh mới thấy Rooney
Một cú vuốt từ cự ly 57 mét, vừa đủ để thủ môn không kịp về, vừa vặn để không vọt xà, và động tác đủ chuẩn để không lệch một li. Một cầu thủ giỏi có thể thực hiện tình huống tương tự nhiều lần trong các buổi tập. Nhưng thực hiện chuẩn mực như Rooney, trong một trận cụ thể, phải cần rất nhiều sự khổ luyện và cả bản năng. Rooney xác nhận điều ấy: “Đó đơn giản là bản năng”, anh nói. “Tôi ngoặt bóng, liếc nhìn và thấy thủ môn ra khỏi khung thành. Tôi đã thử nhiều lần và thật may khi bóng vào lưới. Đẹp hơn của Beckham ư? Hẳn nhiên rồi”.
David Beckham ngồi trên khán đài và mỉm cười, hơi sửng sốt. Anh từng thực hiện pha bóng tương tự vào năm 1996, trận mở màn mùa giải trước Wimbledon, và bàn thắng mở ra thời kỳ huy hoàng của sự nghiệp Beckham. Nhưng với Rooney, bản năng phi thường đã bộc lộ nhiều lần: Năm 2010 trước Manchester City, anh tung người vô lê trên không từ quả tạt của Nani ấn định thắng lợi nghẹt thở cho Man United. Đấy là những tình huống không dễ tập luyện, thậm chí không thể tập luyện, với chỉ một ánh sáng lóe lên trong đầu để đưa quyết định. Một khoảnh khắc của bản năng mà Chúa chỉ ban cho một vài người.
Rooney có nó. Đầu giải, David Moyes nói rằng Wayne Rooney chỉ là số 1 khi van Persie chấn thương, và giờ sự thật xảy ra đúng như vậy. Khi van Persie phải nghỉ thi đấu đến hết mùa, Rooney đeo băng đội trưởng và sắm vai số 9. Anh ghi 2 bàn, với một siêu phẩm đầy đam mê. Chỉ khi anh đá cao hơn và đóng vai người chốt lại các pha bóng, chúng ta mới có cơ hội chiêm ngưỡng những khoảnh khắc của bản năng Rooney.
Điều đó đã xảy ra vào năm 2010, thời hậu Ronaldo, khi Alex Ferguson cho Wayne Rooney đá cắm và anh ghi 34 bàn. Đến mùa này, ông Moyes lại phải cậy nhờ anh trong nghịch cảnh, và một lần nữa ở nghịch cảnh, chúng ta phải nhắc đến anh.
Không nổi bật nhất, nhưng luôn là điểm tựa
Từ thời điểm Wayne Rooney cứa lòng tung lưới Arsenal 10 năm trước, và sau đó ghi 4 bàn ở EURO 2004 cho tuyển Anh, ở tuổi 19, tất cả hiểu rằng số mệnh muốn anh thành ngôi sao. Rooney đã thành ngôi sao, nhưng chưa từng trở thành một siêu sao dù luôn là cầu thủ giỏi nhất nước Anh từng ấy năm. Từ cú cứa lòng 2004 đến nay, bóng đá đã đón Ronaldinho, Kaka, Cristiano Ronaldo và Messi lên vũ đài. Rooney thì chưa bao giờ bước ra khỏi vỏ bọc thần đồng, dù năm 2003 khi Ronaldo đến Man United, anh chững chạc hơn nhiều cầu thủ bằng tuổi.
Cristiano Ronaldo mất 5 năm để từ một chàng trai mảnh khoảnh, đi bóng rườm rà, thành một siêu cầu thủ mà tất cả cùng nhất trí rằng toàn diện nhất nhì lịch sử. Wayne Rooney trải qua 10 năm, để vẫn chỉ hét lên những tiếng của bản năng như vậy, thay vì tài năng phi phàm. Nhưng dù anh có bị Ronaldo, Berbatov hay van Persie che lấp mãi thì vẫn không thể phủ nhận những gì anh đóng góp.
Anh có thể không phải một siêu sao vì sự nghiệp truân chuyên hơn do sự thiếu chuyên nghiệp của chính anh, thì vẫn luôn là một vị cứu tinh. Đóng góp của Rooney cho Man United không nằm cả ở cú đá tối qua để tất cả phải xuýt xoa, mà rải rác đâu đó những khoảnh khắc chẳng ai nhớ đến. Từ trước khi anh ký hợp đồng mới , ở ngay khi đội bóng vật lộn trong khủng hoảng, trước lúc van Persie chấn thương… Có thể lúc đó anh còn ở đâu đó phòng ngự bên sân nhà, đang mải điều tiết nhịp độ, đuổi theo cầu thủ đối phương, hay la hét thúc giục đồng đội…
Vì thế, bản năng của Rooney có thể không chuyển biến thành tài năng vĩ đại như Ronaldo hay Messi, nhưng vẫn luôn là điểm tựa của Man United, và đôi lúc, vẫn làm nên những khoảnh khắc phi thường…
Theo Thể Thao Văn Hoá