Sẽ cực kỳ đau đớn nếu cú trượt chân đêm qua của Steven Gerrard khiến Liverpool phải trả giá cuối mùa, bởi anh đã rong ruổi cả sự nghiệp chỉ để ở gần khoảnh khắc này đến thế, và Lữ đoàn đỏ đã phải chờ đến 1/4 thế kỷ mới nhìn thấy vinh quang rõ ràng đến thế.
1. Tháng 3/2006, Liverpool làm khách trên sân Arsenal, và khi tỉ số là 1-1, Gerrard chuyền về bất cẩn vào ngay chân Thierry Henry. Tất nhiên, tiền đạo người Pháp nâng tỉ số lên 2-1, và đó là kết quả cuối cùng của trận đấu. Mùa ấy, Liverpool chỉ về thứ ba, kém đội vô địch Chelsea 9 điểm.
Đường chuyền cẩu thả cũng đã từng hại Gerrard ở EURO 2004: Trận gặp Pháp, anh mạo hiểm chuyền về cho thủ môn David James, bị Thierry Henry bắt bài. James phạm lỗi ở Henry trong vòng cấm vào đúng phút bù giờ, Zidane sút 11 mét ấn định chiến thắng 2-1 cho Pháp. Nhưng trận thua ấy diễn ra ở vòng bảng và hậu quả cũng chỉ là đội tuyển Anh về nhì bảng, thay vì đứng đầu.
Giờ thì là một cú trượt chân lãng xẹt vào thời điểm Liverpool đang chiếm thế chủ động và dù chưa hẳn đã khoan cắt được bức tường bê tông của Chelsea, thì ít ra họ cũng đã buộc đội bóng áo xanh mệt mỏi đến mức hầu như không có ý định phản công. Một cú trượt chân cũng cực kỳ nghiệt ngã khiến nhiều người so sánh với cú trượt chân trên chấm phạt đền của John Terry khiến Chelsea mất chức vô địch Champions League vào tay Man United tại Moskva 2008.
Nhưng cú trượt chân vào một đêm mưa tầm tã ấy đơn giản là một tai nạn của John Terry, một cầu thủ đầy bản lĩnh, một nhà vô địch thực sự. Cú trượt chân của Gerrard thì khác: Nó giống như một thói quen.
2. Đó không phải là lần bất cẩn đầu tiên của Gerrard. Chỉ khác là những lần trước, lỗi của anh đều được cho qua và nhanh chóng lãng quên, vì nó chẳng làm ảnh hưởng quá nhiều đến đội bóng của anh. Liverpool và cả đội tuyển Anh từ lâu đều bị coi là những kẻ bên lề trong những cuộc đua đến danh hiệu, và Gerrard “có quyền” sai lầm mà không bị phán xét khắc nghiệt.
Nhưng riêng lần này, nếu Liverpool cũng trượt chân và để tuột chức vô địch theo cái chúi đầu xuống mặt cỏ của Gerrard, thì đội trưởng của Liverpool không những phải chịu sự phán xét của người đời, mà còn sự phán xét của chính anh, của một người luôn được tụng ca vì sự chung thủy và nhiệt tình, nhưng thực tế là chưa bao giờ đủ “lạnh” để tránh khỏi sự run rẩy trong một khoảnh khắc tối quan trọng.Đây đáng ra là mùa giải thật hoàn hảo với Liverpool, và nếu đây là cốt truyện của một bộ phim phải có cái kết thật có hậu, thì Gerrard có thể đã chọc thủng lưới Chelsea trong 3-4 lần sút xa của anh, thay vì dâng cho đối phương một bàn thắng. Nhưng đây là đời thực, nơi sẽ không tha thứ cho lỗi lầm của anh.
3. Người hâm mộ có thể cảm thấy nghiệt ngã, nhưng bóng đá là thế: Nó không cần biết anh đã cống hiến cho Liverpool một cách không biết mệt mỏi ra sao, không cần biết là Liverpool đã chờ đợi 24 năm. Nó cũng chẳng cần biết đây có thể là một trong những mùa bóng cuối cùng của anh, mùa bóng mà anh đã chơi với phong độ tuyệt vời như thế nào.
Bóng đá chỉ cần biết rằng anh đã sai lầm, và phải bị trừng phạt vì sai lầm. Đây không hẳn là một tai nạn: Gerrard sai lầm ấu trĩ như một thói quen, một thói quen tồn tại từ thời Liverpool vẫn còn phải an phận thủ thường.Stevie đã không tự vấn mình đầy đủ những lúc ấy, và hệ quả là cho đến giờ, số phận đã bắt anh phải tự dằn vặt mình theo cách đau đớn nhất có thể.
Theo Thể Thao Văn Hoá