Trong 27 năm ở M.U, Sir Alex đã đưa về không ít ngôi sao. Nhưng có những cầu thủ, không cần phải tỏa sáng rực rỡ, mới chiếm được lòng tin của ông. Họ là những người hùng thầm lặng. Những người như Solskjaer.
1. Mùa hè năm 1996, Sir Alex đã theo đuổi tiền đạo của Blackburn Alan Shearer để tăng cường cho hàng công của Quỷ Đỏ, nhưng anh đã gia nhập đội bóng quê nhà Newcastle với giá kỉ lục thời bấy giờ là 15 triệu bảng. Vồ hụt Shearer, M.U đưa về một anh chàng không mấy tên tuổi từ Na Uy, với cái tên cực kì khó đọc Ole Gunnar Solskjaer, chỉ với 1,5 triệu bảng.
Anh cũng là tiền đạo duy nhất cập bến M.U ở mùa giải đó, và nhiều người nghĩ rằng, Solskjaer sẽ chỉ là phương án dự phòng cho 2 tên tuổi Eric Cantona và Andy Cole. Chỉ sau vài tuần, anh chứng tỏ M.U đã vớ được một món hời. Với số áo 20 trên lưng, Solskjaer ghi bàn chỉ 6 phút sau khi vào sân từ ghế dự bị trong trận ra mắt với Blackburn. Một huyền thoại đã ra đời…
Solskjaer ghi đến 18 bàn tại Premier League mùa giải năm đó, giúp M.U giành chức vô địch sau 1 năm để mất vào tay Blackburn. Giới truyền thông anh đặt cho anh biệt hiệu “sát thủ có bộ mặt trẻ thơ”. Solskjaer trở thành huyền thoại ở M.U theo cách rất đặc biệt: ghi những bàn thắng quan trọng sau khi vào sân từ ghế dự bị.
Sẽ chẳng ai quên được bàn thắng bằng vàng vào lưới Bayern Munich trong những phút bù giờ định mệnh ở Camp Nou năm 1999. Cũng chẳng ai quên 4 bàn thắng chỉ trong vòng 12 phút của anh sau ghi vào sân từ ghế dự bị trong chiến thắng hủy diệt 8-1 trước Nottingham Forest ở mùa giải năm đó.
Solskjaer sẽ được nhớ mãi như một huyền thoại của M.U. Anh được nhớ đến không chỉ vì 126 bàn thắng sau 366 lần ra sân, không chỉ vì những bàn thắng để đời sau khi vào sân từ ghế dự bị. Các CĐV M.U nhớ đến anh, yêu mến anh, vì sự hy sinh của anh cho những thành công của đội bóng. 12 mùa giải ở M.U, Solskjaer vẫn chỉ là một siêu dự bị không hơn không kém. Nhưng anh không hề ca thán lấy một lời, mà chỉ bình thản chờ đợi cơ hội và tận dụng nó.
2. Dưới kỉ nguyên của Sir Alex, những cầu thủ thầm lặng cống hiến cho đội bóng như Solskjaer luôn có chỗ đứng. Có thể kể đến John O’Shea, người đã đá hầu như mọi vị trí trên sân cho M.U. Như Wes Brown, từ một trung vệ hạng xoàng, trở thành một hậu vệ phải cần cù và luôn tròn vai. Như Park Ji-Sung, người mỗi khi vào sân là lại thi đấu như một chiến binh, và ghi không ít bàn thắng quan trọng.
Ở đội bóng hiện tại, là Chicharito, người gợi lại hình bóng của Solskjaer ngày nào, với những bàn thắng từ ghế dự bị, và nụ cười như của một đứa trẻ sau khi ghi bàn. Hay như hai lão tướng Giggs và Scholes hiện tại, không còn trẻ trung và không thể thay thế, nhưng vẫn là những trụ cột tinh thần cho lứa cầu thủ trẻ sau này.
Họ có thể không được tung hô như những người hùng, nhưng sự hy sinh thầm lặng của họ cho M.U, Sir Alex hiểu hết và trân trọng, chẳng kém gì các ngôi sao bạc triệu khác. Ông truyền cho họ khát khao cống hiến, sự tự tin, để mỗi khi ra sân, khoác lên mình chiếc áo của M.U, họ lại cháy hết mình vì đội bóng.
3. Dù người kế nhiệm vị HLV người Scotland có là ai, người đó sẽ phải nhớ rằng, để thành công ở M.U, không chỉ cần những ngôi sao đẳng cấp thế giới, mà còn cần cả những người hy sinh thầm lặng như thế nữa. Như những người Sir Alex đã tin dùng.
(Theo Thể Thao Văn Hoá)