Khi cựu HLV Arsenal George Graham nói với báo chí: “Không vấn đề gì khi mọi người ghét chúng tôi. Đó là một phần lịch sử của chúng tôi”, ông muốn nói tới việc Arsenal đã chơi thứ bóng đá xấu xí, tiêu cực và quá thực dụng.
Dưới thời chiến lược gia ít nói người Scotland, thành công tới với Arsenal theo cách rất thực tế. Họ là một đội bóng mạnh mẽ, cứng rắn, một cách thái quá. Các cầu thủ vào bóng quyết liệt và gây sức ép liên tục để buộc đối thủ phạm sai lầm. Họ có lối chơi không hấp dẫn và dễ đoán, nhưng bạn sẽ không cần phải giỏi toán để tính toán các kết quả của Arsenal.
Pellegrini (trái) có nhiều điểm giống với Wenger. |
Wenger thay đổi định nghĩa về cái đẹp
Hiện giờ, Arsenal là một đội bóng hoàn toàn khác. Dưới thời kỳ lâu dài và nhất quán của HLV Arsene Wenger, họ đã trở thành đội bóng nổi tiếng với thứ bóng đá đẹp, quyến rũ, duy mỹ và đôi khi thậm chí không đặt nặng kết quả, điều mà London hiếm khi thấy trước đó. Nếu như bóng đá là cuộc đua về sắc đẹp, thì Wenger chắc chắn là nhà vô địch mỗi mùa ở Anh.
Chiến lược gia người Pháp là người chịu trách nhiệm cho toàn bộ cuộc cách mạng. Ông giới thiệu những ý tưởng mới, về bóng đá đẹp, chiến thuật chuyền bóng nhiều và cả thực đơn dinh dưỡng hơn. Chính Wenger đã thuyết phục Tony Adams và các đồng đội chuyển từ vận động viên thể hình thành diễn viên ballet. Chính ông đã mang những Dennis Bergkamp, Thierry Henry (và cả Igor Stepanovs) tới bắc London, bất chấp bầu không khí xa lạ với họ lúc bấy giờ.
Điều ấn tượng là giờ đây Arsenal lại thay đổi một lần nữa, một sản phẩm đâu đó giữa hai thái cực, vẫn thiên về duy mỹ, nhưng hoàn thiện hơn, hiệu quả và đáng sợ hơn nhiều. Chứng kiến trận đấu của họ ở Champions League, khi Arsenal chơi quá rụt rè trước một Napoli chẳng mạnh mẽ gì, những tính từ như “cứng rắn”, “can đảm” có lẽ không hợp lắm với Pháo thủ, nhưng những gì họ thể hiện từ đầu mùa thực sự là một hình ảnh khác.
Với Pellegrini, Man City không còn bị mỉa mai
Trong khi đó ở bên kia dãy Alps tại Bavaria, Manchester City đã lặp lại với Bayern Munich điều mà không đội nào làm được kể từ Kickers Offenbach năm 1975: đánh bại họ trên sân khách sau khi bị dẫn 0-2. Với các CĐV Man City, vốn đã quen với việc trải qua những đau đớn hổ thẹn ở vòng bảng Champions League 2 mùa vừa rồi, đó cũng là một hình ảnh hoàn toàn khác.
Chính bởi sự giàu có bất ngờ của họ, Man City bị căm ghét và như phải nhận một lời nguyền là họ sẽ không bao giờ chơi đúng với sức mạnh của những tên tuổi mà họ có trong tay. Bất cứ điều gì tích cực ở Etihad được cho là nhờ tiền bạc, còn những gì tiêu cực bị cho là các cầu thủ không cố gắng. Họ chỉ có một lịch sử nghèo nàn, rất ít danh hiệu quá khứ và sự kênh kiệu khó chịu với hầu hết các đối thủ khác ở Premier League.
Chúng ta đều biết bóng đá đi theo những chu kỳ. Danh tiếng hiện đại của Arsenal hoàn toàn đối lập với đội bóng cứng rắn và thực dụng dưới thời Graham những năm 1980 và 1990. Đó là một thời kỳ tiêu biểu bởi những cầu thủ như hậu vệ người Na Uy Pal Lydersen, một cầu thủ chuyên chém đinh chặt sắt. Những Andy Linighan, Ian Selley, Perry Groves, Gus Caesar và hàng chục tên tuổi khác cũng chẳng chơi đẹp đẽ gì, trong một thời kỳ “tiền Wenger” ở Highbury.
Arsenal hiện đại, bảnh bao, nhiều hào quang, duy mỹ, sẽ có mặt ở Manchester cuối tuần này với 2 điều trong tâm trí. Thứ nhất, họ phải đối mặt với Man City đang là đối thủ lớn nhất trong cuộc đua vô địch. Thứ hai, họ phải đợi kết quả bốc thăm vòng 6 đội Champions League với các khả năng là tương đương nhau (nếu bạn đổi chỗ Borussia Dortmund cho Bayern).
Tất cả những điều đó càng khiến cuộc đọ sức cuối tuần này giữa Wenger và Pellegrini trở nên hấp dẫn hơn bao giờ hết.
Theo Thể Thao Văn Hoá