Xin lỗi đồng đội vì đã chơi quá ích kỷ. Nhường cho một đồng đội khác sút phạt. Hy sinh nhiều hơn, và vướng vào rắc rối ít đi. Bạn có thể không tin, nhưng chúng ta đang nói về Luis Suarez. Tiền đạo người Uruguay đơn giản là không thể cản được lúc này, và có lẽ là từ trước đến giờ, ngoài chính anh, không ai ngăn cản nổi Suarez.
Suarez quá hay
“Chấp” các tiền đạo khác 5 vòng, nhưng Suarez hiện đã ghi được 28 bàn, với 2 cú hat-trick (cả thảy là 6 từ khi chơi cho Liverpool), 6 cú đúp và một cú poker. Thật kỳ lạ là anh không chỉ là máy làm bàn: Suarez di chuyển không biết mệt mỏi, kết nối tuyến giữa và hàng công, sút phạt hàng rào, đá phạt góc, quấy rối, lẫn kiến tạo.
Luis Suarez có thể chưa thay đổi hẳn, nhưng ít ra, anh cũng đã muốn thay đổi.
Mùa bóng này, cũng lại là Suarez gần như một mình kéo cả đội tiến lên, trong cuộc đua vô địch rất khốc liệt với hai đội bóng cực mạnh về tài chính là Chelsea và Man City. Anh vừa là nguồn cảm hứng, vừa là những bàn thắng và điểm số. Thống kê cho thấy ở đủ các “hạng mục” bàn thắng, Suarez đều là số một: Từ số lần ghi bàn bằng chân phải, rồi trong vòng cấm, ngoài vòng cấm, và cả kiến tạo nữa.
Mặt trái của phong độ làm bàn khủng khiếp ấy là sự ích kỷ: Suarez từ lâu bị cho là thi đấu lấn sân đồng đội quá nhiều, tham lam và không biết chuyền bóng cho ai cả. Con số 11 lần kiến tạo ở mùa giải này không xóa tan được ấn tượng ấy.
Anh quá thông minh để biết được rằng những tình huống nào nên chuyền bóng, nhưng khi được phép lựa chọn, Suarez sẽ giữ lại cơ hội cho bản thân, mà bàn thắng thứ ba của anh trong trận thắng Cardiff 6-3 là minh chứng rõ ràng: Anh nhất quyết không chuyền cho Sturridge, dù tiền đạo người Anh ở vị trí có thể dễ dàng đưa bóng vào lưới trống.
Một Suarez khác
Suarez rất ít khi xin lỗi, dù việc làm của anh có tày đình đến đâu, hoặc là có xin lỗi thì cũng chỉ vì sức ép dư luận, từ vụ dùng lời lẽ phân biệt chủng tộc với Evra cho đến lần cắn Branislav Ivanovic. Thế nên, lần xin lỗi Sturridge này được xem như một thay đổi lớn, và đó không chỉ là lời nói suông: Trận thắng Sunderland vừa qua, anh nhường cho Steven Gerrard một quả phạt trực tiếp, để rồi thủ quân của Liverpool đã biến nó thành bàn thắng.
Đó là tình huống Liverpool được hưởng quả đá phạt từ cú ngã của Luis Suarez, và như thường lệ, đáng ra anh là người thực hiện quả phạt đó (và có quyền đòi hỏi thực hiện nó). Nhưng Suarez đã lùi lại. Đó là một trận đấu mà anh không ghi bàn, nhưng dấu ấn thì để lại khắp nơi. Suarez vẫn cực kỳ xông xáo, nhưng quan sát nhiều hơn, và chịu khó chạy chỗ thu hút hơn, thay vì cắm đầu rê dắt như trước.
Một cá tính không sợ trời sợ đất như thế bỗng dưng biết chơi bóng vì người khác có lẽ là điều tương đối kỳ lạ. Các ngôi sao thường có xu hướng đòi hỏi người khác phải phục vụ mình (và đó là đòi hỏi chính đáng), như vai trò của Lionel Messi ở Barcelona, hay Cristiano Ronaldo ở Real Madrid. Suarez, ở một chừng mực nào đó, còn quan trọng với Liverpool hơn cả hai ngôi sao kể trên đối với đội bóng của họ, nhưng anh đang chơi bóng với tâm lý của người luôn sẵn sàng phục vụ các đồng đội.
Khi một ngôi sao đã quen với ánh đèn trung tâm sân khấu và thậm chí là trở nên phá phách vì vị thế ấy sẵn sàng lùi vào cánh gà vì đồng đội, thì tập thể ấy dường như đã “cảm hóa” được anh ta. Có lẽ cũng chỉ có Liverpool mới có thể kiên nhẫn với Suarez đến mức này, đứng bên anh vào bảo vệ anh khi báo chí và dư luận châu đầu vào phê phán lẫn phỉ báng những hành vi nông nổi của tiền đạo người Uruguay.
Giờ thì sự kiên nhẫn ấy đã bắt đầu có hiệu quả. Suarez có thể chưa thay đổi hẳn, nhưng ít ra, anh cũng đã muốn thay đổi.
Theo Thể Thao Văn Hoá