Lịch để bàn bóng đá 2025 - Đậm chất thể thao, đong đầy cảm xúc! Nhanh tay đặt mua ngay hôm nay: https://forms.gle/ed5b32S9hPR9vWvK7. Số lượng có hạn. |
Tôi tin vào phép màu, thật đấy. Khi nhớ lại cái đêm ở Amsterdam năm 2019, tôi không thể tìm ra lời giải thích nào khác. Nghĩ mà xem, chúng tôi đang ở bán kết Champions League, bị Ajax dẫn đến 3-0 trong khi thời gian chỉ còn 45 phút nữa… và sau đó tôi ghi đến 3 bàn trong một hiệp?
Đều bằng chân trái? Và đội chiến thắng chỉ được xác định ở phút cuối cùng???
Thôi nào, như trò đùa vậy. Đó là một kịch bản tệ.
Tôi không biết đã xem lại bàn thắng cuối trong bao nhiêu lần nữa. Trong số 750.000 lượt xem trên tài khoản Youtube chính thức của Spurs, tôi có lẽ hiến đến 100.000 lượt xem mất.
Lucas Moura trải lòng về những khoảnh khắc trong sự nghiệp. |
Tôi cũng nhớ đến 6 tháng đen tối ở Paris, khi tôi đặt vận mệnh trong bàn tay của Chúa. Giờ thì, trong một trận đấu, đức tin của tôi đã được đền đáp gấp nghìn lần.
Và đó là khi tôi nhận ra rằng mọi khoảnh khắc đó đều dẫn tôi đến phép màu ở Amsterdam. Giờ thì tôi muốn chia sẻ mọi thứ với bạn ở đây, thêm cả một điều nữa xảy đến với tôi thời gian ngắn sau nữa. Mỗi điều như là một phần Chúa sắp đặt cho tôi vậy.
Bố là người đã định hướng cho Lucas Moura theo nghiệp cầu thủ bóng đá. |
Khi là một đứa trẻ, bố mẹ không đồng tình về nghề nghiệp “chuyên nghiệp” của tôi. Tôi đặt từ “chuyên nghiệp” trong ngoặc kép bởi khi ấy tôi mới mở miệng ra thôi, mẹ đã nghĩ ngay rằng bố tôi quá quan tâm đến bóng đá. Thế nên bố hít một hơi thật sâu, cao giọng nói vài điều mà tôi chẳng bao giờ quên. Ông cứ như thẩm phán trong một phiên tòa cấp cao vậy.
Bố nói: “Anh không ngờ rằng em chẳng nhận ra con mình có đủ khả năng để trở thành cầu thủ chuyên nghiệp”.
Thật đấy, bố đã nói thế. Rồi sau đó bố hỏi tôi: “Con trai, có chắc con muốn đi con đường này chứ?”
Tôi trả lời: “Bố, đó là điều duy nhất con biết làm”.
Tôi trả lời chắc nịch. Mọi người hay nói rằng tôi có điều gì đó đặc biệt, còn tôi luôn tâm niệm rằng một ngày nào đó được ra sân trong màu áo đội tuyển Brazil. Tôi thật sự cuồng nhiệt. Khi Brazil gặp Pháp trong trận chung kết World Cup 1998, tôi mới 5 tuổi thôi và khi đã thua 0-3, tôi vẫn chạy quanh khu phố với cờ Brazil rồi hét lên “BRAZIL! BRAZIL!”. Khi tôi dừng lại, con đường trống rỗng và lạnh lẽo. Mọi người về nhà hết rồi.
Khi 13 tuổi và gia nhập lò đào tạo trẻ của Sao Paulo, tôi khóc trong một tuần vì quá nhớ bố mẹ. Và khi lên 17, tôi có trận đầu tiên khi làm khách của Athletico Paranaense, thật sự quá lo lắng. Tôi là cầu thủ thấp nhất đội nên thực sự lo lắng khi phải đối đầu với những gã cao lớn. Từ góc nhìn của tôi, họ cứ như những ngọn núi đang chuyển động vậy. Nhưng khi bước vào sân, nỗi sợ lập tức tan biến.
Sau trận đấu, tôi có thể tự tin nói mình là cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp, còn bố tôi thì nhảy cẫng lên vì vui sướng. Sau ngần ấy năm, ông đã chứng minh được lựa chọn lúc ấy là đúng đắn.
Neymar và Lucas Moura chụp ảnh tại VCK U20 Nam Mỹ. |
Nhìn chúng tôi trong tấm ảnh trên mà xem, một cái đầu đầy tóc. Và danh hiệu này có ý nghĩa rất lớn với tôi.
Tôi mới chơi trận đầu tiên cho Sau Paulo năm tháng trước, và giờ tôi ra sân tại VCK U20 Nam Mỹ trong màu áo Brazil, cùng với Neymar. Bầu không khí trong đội thật tuyệt vời.
Neymar thực sự phi thường. Đôi lúc người ta so sánh tôi với anh ấy, đó là một vinh dự lớn với tôi. Anh ấy là một người tuyệt vời. Là một trong những ngôi sao lớn nhất thế giới nhưng nếu bạn có cơ hội đến nhà anh ấy dùng bữa tối, Neymar sẽ đối xử với bạn như một hoàng tử.
Trên sân, anh ấy rất can đảm. Anh ấy có thể không thành công trong một tình huống đi bóng hay bỏ lỡ cơ hội nhưng trong lần chạm bóng tiếp theo, anh ấy lại hành động như chưa từng có gì xảy ra. Anh ấy không bị ám ảnh bởi những sai lầm cá nhân. Đó là sự can đảm mà tôi ngưỡng mộ rất nhiều.
Thủ thành Rogerio Ceni nhường vinh dự nâng cúp vô địch Copa Sudamericano cho Lucas Moura. |
Mọi thứ bắt đầu trong mùa hè 2012, khi tôi tiến rất gần đến việc gia nhập Manchester United. Người đại diện của họ đến nhà tôi để nói về những kế hoạch, tôi thực sự bị thuyết phục. Nhưng đúng vào phút cuối cùng, Leonardo gọi và thuyết phục tôi đến PSG. Họ có Ibra cùng rất nhiều cầu thủ Brazil như Thiago Silva, Alex, Maxwell và Thiago Motta.
Ngoài ra, tôi cũng đã đến thành phố Manchester, trời lạnh cóng. Thế nên đến Paris, với tư cách là một người Brazil, tôi thấy hấp dẫn hơn.
Nhưng tôi chưa thực sự sẵn sàng để rời Sao Paulo. Tôi biết câu lạc bộ này có ý nghĩa gì với mình, chỉ nhắc đến thôi cũng khiến tôi nổi da gà. Tôi đã lớn lên tại học viện đào tạo trẻ, có rất nhiều bạn ở đây, mà tôi coi là những người anh em. Tôi vẫn thức khuya để xem Sao Paulo thi đấu. Câu lạc bộ nằm trong tim tôi, trong cuộc sống của tôi.
Nhưng nhìn lại, tôi chưa bao giờ giành danh hiệu nào cùng đội một.
Thế nên tôi nói với PSG rằng sẽ đến vào mùa đông 2012. Tôi muốn có thêm 5 tháng nữa để giành được một danh hiệu. Chắc chắn, Sao Paulo muốn một khoản tiền từ vụ chuyển nhượng của tôi để có thể đầu tư, nhưng bao nhiêu cổ động viên quan tâm đến việc sân tập được nâng cấp chứ? Điều họ thực sự mong muốn là những danh hiệu cơ.
Trong vài tháng tiếp theo, tôi đi quanh trung tâm đào tạo và nhìn vào bức ảnh về những nhà vô địch trước kia. Tôi muốn làm gì đó để xuất hiện trên bức tường. Nghiêm túc mà nói, tôi thực sự đã nghĩ thế. Nếu đánh đổi việc phá vỡ hợp đồng với PSG bằng giành danh hiệu nào đó ở Sao Paulo, tôi chắc chắn sẽ làm ngay.
Khi chơi trận chung kết Copa Sudamericana vào tháng 12/2012, tôi biết đây là cơ hội cuối rồi. Chúng tôi chơi trận lượt về trước 67.000 người tại Morumbi và trước trận đấu, tôi nghĩ đến mọi khoảnh khắc ở Sao Paulo, toàn bộ những bàn thắng và những người bạn ở đây. Cảm ơn Chúa vì mỗi khoảnh khắc.
Và, rốt cuộc, mọi thứ chỉ đơn giản là vận may. Một bàn thắng, một kiến tạo và chiến thắng 2-0. Nó còn tuyệt hơn cả những gì tôi vẫn tưởng tượng.
Tôi phải gửi lời cảm ơn đến Rogerio Ceni, người hùng vĩ đại nhất trong lịch sử Sao Paulo, và chiếc cúp ấy lẽ ra để anh ấy nâng lên. Nhưng anh ấy đã nhường lại vinh dự ấy cho ai? Anh ấy đã nhường băng đội trưởng cho ai?
Một cậu nhóc sắp nói lời chia tay. Với tôi, đó mới là sự vĩ đại thực sự.
Chức vô địch Confederations Cup 2013 mang đến nhiều xúc cảm tuyệt vời cho Lucas Moura. |
Tôi vẫn còn nhớ về Confederations Cup 2013 với bối cảnh chính trị ở quê nhà. Đó là một năm trước World Cup và có rất nhiều cuộc biểu tình diễn ra trên đường phố. Và tôi nhớ như in cách chúng tôi hát quốc ca. Cả sân vận động cùng hòa âm. Ngay cả khi đoạn nhạc dừng lại, mọi người vẫn tiếp tục hát. Trọng tài thậm chí không thể tiếp tục như mọi khi, bởi làm sao bắt cả Maracana dừng lại được?
Chiến thắng Tây Ban Nha với tỉ số 3-0 trong trận chung kết tại SVĐ Maracana cũng là kỷ niệm không thể phai mờ. Danh hiệu đó dành cho mọi người Brazil đã theo dõi các trận đấu.
Khi bạn nghe quốc ca vang lên từ khắp các khán đài theo cách như thế, sao có thể không thắng cơ chứ?
Xem thêm những bài viết khác trên Xsbandinh.com về Lucas Moura:
Thủ môn Aaron Ramsdale đã bay cười cứu thua xuất sắc sau cú sút của Lucas Moura, nhiều NHM cho rằng đây là pha cứu thua xuất sắc nhất ở Ngoại hạng Anh mùa này.
Sau màn trình diễn trước Man City hôm Chủ nhật, Whoscored đã chấm Lucas Moura là cầu thủ xuất sắc nhất trận với điểm số 8,1.
Lucas Moura mới bày tỏ mong muốn của mình tại Tottenham sau khi mùa giải 2020-21 với nhiều gian khó khép lại.
Những điều cơ bản của bóng đá. Đó là cách mà Jose Mourinho đã giải thích vào tuần trước về lý do Lucas Moura có được một phong độ thăng hoa và đóng vai trò cực...
Sau Lucas Moura thì tới lượt trung vệ Toby Alderweireld tuyên bố các ngôi sao của Tottenham sẽ chiến đấu vì chiếc ghế của HLV Jose Mourinho.
Lucas Moura khẳng định toàn đội Tottenham vẫn ủng hộ Mourinho bất chấp mùa giải đang đi theo chiều hướng tiêu cực.