Trong mắt Steve Wilson, một cây bút của BBC, việc tiền đạo người Italia tạm biệt xứ sương mù khiến Premier League thiếu đi một đề tài hấp dẫn, như đã từng có với Jose Mourinho.
Trước khi trận đấu giữa Man City với QPR diễn ra chừng một tiếng rưỡi, những cậu bé ngồi ở hàng ghế đầu tiên đã cố nhoài người để xin được chữ ký của Balotelli. Tiền đạo người Italia vờ như không nghe thấy tiếng gọi từ đám đông cho đến khi Mancini khẽ đặt tay lên vai anh và gọi như cách người cha gọi con. "Ngựa chứng" mỉm cười, khẽ đẩy Mancini ra và ký cho những cậu bé đang mòn mỏi chờ đợi. Việc Balotelli không bao giờ trò chuyện với cánh phóng viên càng làm tăng thêm sự bí ẩn của anh trong mắt nhiều người.
Balotelli không bao giờ chịu nói về bản thân. Còn Mancini, ngược lại, hiếm khi nào chịu ngừng phát biểu. Rất nhiều cuộc phỏng vấn với chiến lược gia người Italia, cánh phóng viên lại hỏi han về Balotelli. HLV của Man City rất sẵn lòng trả lời, trừ đôi lúc vờ rằng ông không hiểu câu hỏi, như một cách để né tránh vấn đề.
Sau trận thua trước Sunderland cuối năm ngoái, một nhân viên trong phòng họp báo đã góp ý rằng tại sao cứ phải hỏi Mancini về chuyện của Balotelli. Sự thật, trong suốt 18 tháng qua, những gì Balotelli làm được là quá ít để thuyết phục các ông chủ Man City kiên nhẫn hơn.
Khoảnh khắc tuyệt vời nhất của Balotelli đã diễn ra ở EURO 2012. Đó là giải đấu mà anh thể hiện nỗ lực của một cầu thủ sẵn sàng đáp ứng những kỳ vọng để trở thành một ngôi sao thực sự ở Châu Âu. Còn ở Man City, anh đã hoàn toàn bỏ phí cơ hội để chứng tỏ sự hữu dụng trước Roberto Mancini.
Những gì chúng ta phản ứng về Super Mario chỉ là sự châm chọc những thói hư tật xấu của anh. Trên sân là những chiếc thẻ đỏ. Ngoài đời thì phong phú hơn, những vụ cãi vã trên sân tập, những câu chuyện dài kỳ không có hồi kết về những hành vi mà người ta thường nói là điên rồ ở một cầu thủ. Hình ảnh tiền đạo người Italia lột chiếc áo đấu để khoe dòng chữ “Tại sao luôn là tôi (Why always me)” sẽ còn được ghi nhớ rất lâu trong tâm trí những người yêu mến bóng đá Anh.
Dù thế nào đi nữa, hình ảnh của Balotelli sẽ không dễ bị lãng quên ở sân Etihad, kể cả khi những bàn thắng hiếm hoi anh ghi được chỉ còn là kỷ niệm. Nếu Mancini cảm thấy tiếc khi để Balotelli ra đi, chỉ có thể gói gọn trong hai điều. Thứ nhất, cảm giác thú vị mà Balotelli đem đến sân Etihad. Thứ hai, những khoảnh khắc điên rồ mà khó có cầu thủ nào của Man City làm được.
(Theo Thể Thao Văn Hoá)