Người ta nhớ đến Harry Kane vinh quang với cột mốc 100 bàn của ngày hôm nay, mà ít ai nhớ đến một cậu nhóc từng bị Arsenal thải loại rồi rơi vào trầm cảm tại Leicester.
Thất bại là điều nực cười khi bạn còn là một đứa trẻ. Tôi vẫn nhớ rõ một ngày đặc biệt. Sau nhà tôi ở Chingford có một công viên, nơi tôi, bố với ông anh trai hay chơi bóng đá. Không có những bàn thắng, cũng chẳng phải sân bóng thực sự. Mặt sân lún phún cỏ cùng hai cái cây làm gôn đủ để chúng tôi hạnh phúc. Thời điểm đó, tôi cũng khoác áo đội trẻ Arsenal. Tôi nói về chuyện này đằng sau ranh giới thù địch giữa hai đội, khách quan thì đó là cơ hội tuyệt vời.
|
Harry Kane đã ghi 100 bàn tại Premier League. |
Một ngày hồi tám tuổi, tôi đi bộ trên mặt sân này với bố. "Ta sẽ phải nói với con điều này" - Bố bất chợt nói.
Tôi đáp: "À, gì vậy bố?"
Ông đặt tay lên vai tôi rồi nói: "Nào, Harry... Arsenal loại con rồi".
Tôi không thể nói rõ cảm giác vào lúc đó. Thành thật mà nói, tôi không nghĩ mình cắt nghĩa rõ ràng được, tôi còn quá nhỏ. Nhưng tôi nhớ như in cái cách bố tôi phản ứng khi nhận tin, điều đó khiến tôi suy nghĩ. Ông chẳng mắng mỏ tôi, cũng không oán trách Arsenal. Ông cũng chẳng cảm thấy có gì khó chịu, đơn giản chỉ là: "Đừng lo Harry. Chúng ta sẽ làm việc chăm chỉ hơn, chúng ta sẽ tìm một câu lạc bộ khác, được chứ?"
Giờ mà nhìn lại, nhiều người nghĩ tôi buồn ghê gớm. Nhiều người cha khác nếu đặt vào hoàn cảnh đó cũng tuyệt vọng trong giấc mơ giúp con họ trở thành cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp... họ phản ứng khác, tôi đồ là vậy. Nhưng bố tôi, không nghĩ gì cả, ông chẳng bao giờ đặt áp lực nào lên tôi. Ông luôn suy nghĩ tích cực, ở bất cứ trường hợp nào cũng tự nhủ: "Tốt thôi, chúng ta sẽ tiếp tục dù chuyện gì xảy ra".
Và đó là cách chúng tôi làm.
Sau cơ hội ở Arsenal, tôi trở lại chơi cho đội bóng địa phương, sau đó lọt vào mắt xanh một tuyển trạch viên từ Watford, họ gửi lời đề nghị tới thử nghiệm. Thật vui khi mọi thứ diễn ra tốt đẹp, sau khi đá cho Watford trong trận gặp Tottenham, tôi nhận được cơ hội gia nhập học viện của Tottenham. Màu áo trắng có lẽ tốt hơn nhỉ, tôi nghĩ. Vẫn nhớ lần đầu tiên chạm trán Arsenal, và ngay cả sau này, tôi thường bị chế giễu. Thật lố bịch nhỉ, khi tám tuổi họ đẩy tôi đi nhưng mỗi lúc chạm trán Arsenal, tôi nghĩ: "Được rồi, hãy xem ai đúng, ai sai".
Giờ nhìn lại, đó có lẽ là điều tuyệt nhất tôi từng trải nghiệm, bởi nó giúp tôi đặt vào tình thế chưa từng gặp.
|
Harry Kane (trái) từng bị đội trẻ của Arsenal loại. |
Tôi thực sự hạnh phúc khi đạt cột mốc 100 bàn tại Premier League. Khi Tottenham đưa tôi đi theo dạng cho mượn trong hai năm, rất nhiều lúc tôi đã hỏi liệu mình có thể ghi bàn ở Premier League không. Nhưng tôi cũng học được rất nhiều trong hai năm đó. Khi tới Millwall năm 2012, chúng tôi phải chiến đấu khi đội đang sa sút, còn cổ động viên thì khét tiếng với sự cuồng nhiệt. Họ như ở một đẳng cấp khác. Trong trận đầu tiên ra sân tại The Den, trọng tài đã có một quyết định tồi tệ. Chỉ một quyết định tồi mà thôi.
Thật bất ngờ, người hâm mộ ném nhiều thứ xuống sân. Bất cứ cái gì họ vớ được! Trận đấu buộc phải tạm dừng trong 5 phút cho đến khi đám đông bình tĩnh trở lại. Hãy nhớ rằng khi đó tôi mới 18 tuổi. nhìn quanh sân rồi nghĩ: "Wow, cái này.... ý tôi là thật điên rồ".
Khi mùa giải tiến về những ngày cuối, chúng tôi vẫn nằm trong nhóm xuống hạng, một số gã trong phòng thay đồ bắt đầu nói những điều khiến tôi bất an. Đại loại như "Này, nếu bọn mình xuống hạng, lương của tôi sẽ bị trừ một nửa" hay "nếu xuống hạng, bọn mình sẽ bị cắt hợp đồng".
Một số đã lập gia đình và có con, từ đó tôi bắt đầu nhìn nhận các trận đấu theo một cách khác, thật đấy. Tôi bắt đầu nhận ra một số người không chỉ thi đấu vì tình yêu bóng đá đơn thuần, họ còn phải lo cho gia đình nữa. Bạn nhận ra mọi thứ khó khăn đến thế nào, theo nghĩa khác thì trong bóng đá, công việc của bạn có thể mất bất cứ lúc nào.
Kinh nghiệm ở Millwall giúp tôi nhận ra mình không thể suy nghĩ như một đứa trẻ nữa. Đó là bài học quan trọng với tôi, và tôi không nghĩ màn trình diễn tốt ở đó là ngẫu nhiên. Quan trọng hơn, chúng tôi trụ hạng. Điều đó giúp tôi giữ được sợi dây tình cảm tốt đẹp với cổ động viên Millwall. Tôi yêu họ, ngay cả khi họ trở nên điên rồ một cách bất chợt.
Tôi hy vọng mình làm đủ tốt để Spurs giữ lại trong mùa giải kế tiếp. Thật không may, họ tiếp tục đem tôi cho mượn và bắt đầu một quãng thời gian khó khăn nữa. Thời điểm tồi tệ nhất có lẽ là khi chơi cho Leicester, tôi dường như không chen chân được vào đội. Lúc đó, họ vẫn chơi tại Championship, tôi chỉ nhớ mình đã suy nghĩ tiêu cực đến thế nào khi ngồi một mình trong nhà: "Nếu mình không thể chơi cho Leicester ở Championship, làm sao mình có thể chơi cho Tottenham ở Premier League?".
|
Harry Kane trưởng thành hơn khi khoác áo Millwall. |
Đây là lần đầu tiên trong sự nghiệp của tôi, sự hoài nghi bao trùm mọi thứ. Luôn là những suy nghĩ tiêu cực và hoài nghi. Gia đình đã đến với tôi ngay trong đêm, một cuộc thảo luận nóng diễn ra. Tôi sa sút rồi nói với bố muốn ra đi. Là sự sai lầm khủng khiếp nhưng tôi thực sự nghi ngờ bản thân. Bố thì nói: "Xem nào, tiếp tục làm việc, tiếp tục đi. Cố gắng vượt qua rồi mọi thứ sẽ ổn thôi".
Vài tuần sau, tôi lại ngồi trong nhà say mê với NFL (giải bóng bầu dục Mỹ - PV). Nếu không tập luyện, tôi sẽ chơi Madden hoặc xem các đoạn phim về câu lạc bộ New England Patriots trên Youtube. Đến một ngày, tôi bị cuốn hút với tài liệu về Tom Brady. Đó là câu chuyện về toàn bộ sáu tay ném được lựa chọn trước anh ấy tại NFL.
Hóa ra, Tom Brady chỉ đứng thứ 199 trong lớp tuyển chọn. Tưởng tượng mà xem. Điều đó khơi dậy tâm trí của tôi theo chiều hướng tốt. Bộ phim thực sự khiến tôi đồng cảm. Trong cả cuộc đời, Tom luôn bị hoài nghi. Ngay cả khi lên đại học, huấn luyện viên cố gắng thay thế anh ấy bằng một tay ném khác. Họ chiếu cả hình ảnh Tom kiểm tra thể trạng bởi các tuyển trạch viên trước khóa tuyển quân của NFL, và khi anh ấy cởi áo sơ mi ra, thật buồn cười, cơ thể Tom chẳng khác gì những người bình thường khác. Một huấn luyện viên nói: "Chúng ta đang nhìn cậu nhóc Brady, cậu ta cao lêu nghêu, có lẽ cậu ta chưa bao giờ thấy phòng kiểm tra cân nặng đấy nhỉ".
Tôi nhận ra hình bóng của mình trong anh ấy. Mọi người cứ xì xào về tôi: "Này, cậu biết không, hắn trông chả giống tiền đạo chút nào".
Điều đó thực sự truyền cảm hứng cho tôi. Brady có lòng tin vào bản thân rất lớn, anh ấy chỉ cố gắng làm việc và làm việc, đến nỗi gần như bị ám ảnh, cố gắng để tốt hơn. Tôi thực sự cảm thấy câu chuyện của mình vậy. Nghe thật kỳ lạ nhưng giống như có ánh sáng chiếu qua tâm trí của tôi ngày hôm đó, ngay trên ghế của mình ở Leicester, đột nhiên tôi nói: "Bạn biết không? Tôi sẽ làm thế. Tôi sẽ nỗ lực hết mức có thể rồi cơ hội sẽ đến. Tôi sẽ nắm lấy nó".
Sau một vài trận đấu, chúng tôi chạm trán Millwall, đội bóng cũ của tôi. Một trong những hậu vệ cao lớn cố dằn mặt tôi. Anh ta kèm sát tôi trong quả ném biên rồi nói: "Ôi, Harry".
"Gì vậy?" - Tôi đáp.
"Anh mày chưa được nhận thẻ vàng đâu" - hắn đe dọa.
"Ờ... ổn chứ?" - Tôi chẳng biết nói gì. Và hắn nói: "Tốt thôi, bởi lẽ anh sẽ dùng chú mày làm phương tiện để nhận thẻ đấy".
Anh ta cố bắt nạt tôi, rõ ràng và đơn giản. Bóng đến từ quả ném biên, cả hai nhảy lên để đánh đầu. Một cú cùi chỏ giật ra sau, tôi vô tình đánh trúng sườn hắn. Gã lăn ra sân rồi nhăn nhó, tôi chỉ bước hắn mà không thèm nhìn lại. Đó là cách để chứng minh với gã, với bản thân và với tất cả mọi người, là tôi không bao giờ để bị bắt nạt.
(Còn nữa)
Harry Kane đốt nóng đại chiến derby Bắc London Tiền đạo người Anh khẳng định rời bỏ Arsenal để gia nhập Tottenham là quyết định sáng suốt nhất trong sự nghiệp quần đùi áo số của mình.
* Theo Theplayerstribune. Như Đạt (Bóng Đá 24h)