Trước một West Ham đang vật vã với vô vàn khó khăn, chiến thắng của Gunners vẫn có rất nhiều ý nghĩa. Thứ nhất, họ tiếp tục nối dài thói quen chiến thắng. Thứ 2, Wenger tiếp tục khẳng định được chất lượng của một đội bóng trẻ. Và trên hết, các Pháo thủ đã trải qua 1 trận đấu mà họ hiểu rằng, thiên đường không phải lúc nào cũng đầy những trái ngọt chỉ cần vươn tay ra để hái.
Arsenal vượt khó thành công |
Arsenal thi đấu trong 60 phút. Chiến đấu trong 20 phút. Và chỉ thực sự “chơi” bóng trong 10 phút cuối. Họ đã có một ngày làm việc vất vả, nhưng rất giá trị. Giá trị đó không chỉ được đo bằng chiến thắng (chứ không phải các con số), mà còn là thước đo cho tinh thần quyết thắng. Cũng tại Upton Park hồi tháng 10 năm ngoái, các Pháo thủ dẫn trước Hammers tới 2-0, rồi ngủ gục và bị san bằng tỷ số 2-2. Còn ở trận derby hôm Chủ nhật, mọi chuyện đảo ngược. Arsenal đã phải chạy đua với chính mình để cứu vãn một kết quả tệ. Họ không chỉ phải tỏ ra nhanh hơn, mạnh hơn đối thủ, mà còn phải thể hiện những điều đó tạo ra khác biệt như thế nào.
Thiên đường không chỉ có màu hồng
Trong 3 chiến thắng gần đây ở giải Ngoại hạng, Arsenal trận nào cũng thắng cách biệt 3 bàn. Đó đều là những trận đấu mà Pháo thủ chơi bóng với vị thế một gã khổng lồ thực thụ. Từng bước, họ khống chế con mồi, khiến các ý tưởng phòng thủ trở nên lệch lạc, và kết liễu mọi thứ khi đối phương vẫn còn quay như chong chóng bởi các đợt tấn công như bão táp. Nhưng ở Upton Park, mọi chuyện đã không đơn giản như thế. West Ham của Zola quả là rất đáng khen về mặt tinh thần. Ít nhất, sau gần 1 giờ thi đấu, họ cũng tỏ ra xứng đáng có 1 bàn thắng, và cả 1 chiến thắng, nếu...
Nếu Wenger không nhận ra viễn cảnh ấy, và không tung cả 2 lá tẩy quan trọng nhất vào sân: Diaby – Nasri. Với sự hiện diện của bộ đôi này, Arsenal bắt đầu trở nên đáng sợ với những mũi kiếm nơi trung lộ. West Ham đã trở nên quá nhạy cảm với điều này, trước khi nhận ra hàng loạt rắc rối khác đã xuất hiện từ Vela và Ramsey.
Hai bàn thắng trong vòng 5 phút – đó là một kịch bản khiến người ta nghĩ nhiều tới vận may. Nhưng thực tế, Arsenal hoàn toàn có thể có nhiều bàn hơn trong khoảng thời gian ấy. Đó là lúc ngay cả một người như đội trưởng Silvestre cũng chơi như thể đã trẻ lại 10 tuổi. Vela đầy hào hứng với nhiệm vụ một tiền vệ cánh trái, Ramsey trở thành một Fabregas tả xung hữu đột, và Song đã không còn gì để làm, ngoài việc lao lên phía trước để dứt điểm.
Khi West Ham chỉ còn biết chống đỡ, và khi Pháo thủ có quá nhiều đất để tấn công, điều phải đến đã đến. Sự thật rất đơn giản, Zola không thể chờ mong điều kỳ diệu, khi mà các học trò của ông cứ co rúm lại trước khung thành như một chiếc xe buýt vừa bị đánh bom. Wenger đã thừa nhận, “đó là một kết quả đáng tự hào”. Đúng, đó chỉ là một chiến thắng. Nhưng điều đáng hãnh diện là ở cách các Pháo thủ đã phải thực sự đổ mồ hôi để có được nó.
Như cuộc sống không phải lúc nào cũng suôn sẻ. Như một ngày thiếu nắng trên thiên đường mà thôi...
(Theo Thể Thao Văn Hoá)