Bốn bàn thua chỉ trong 20 phút, điều kinh khủng gì đã xảy ra với Arsenal? Tất cả đã hy vọng và chờ đợi, tất cả đã mong chờ, và khát khao. Để rồi mọi thứ sụp đổ quá nhanh.
The Gunners không còn là chính mình, hay The Kop đã bất chợt bay bổng khủng khiếp trong mọi tình huống hãm thành? Quá nhiều câu hỏi, nhưng câu trả lời thì vẫn là con số 0, không chỉ bởi tỷ số, mà còn là cách chuẩn bị cho những cú Big Bang. Như một sự xúc phạm, như một cú ra đòn kiểu Mike Tyson. Choáng váng và đổ máu. Trong tim!
Quá kém ở những trận lớn
Một kịch bản không mới ở Anfield khi các Pháo thủ dính đòn từ quá sớm và không thể gượng dậy nổi sau những cú đấm chí mạng. Không thể đổ lỗi cho Oezil hay Wilshere, khi bóng đá là một trò chơi tập thể và mọi mắt xích đều là mấu chốt của vấn đề chiến thuật. Wenger quá chủ quan, hay ông quá tự tin? Không, sẽ không có bất cứ điều kỳ diệu nào xảy ra khi đội bóng dẫn đầu giải Ngoại hạng lại chơi theo kiểu tự sát với các khoảng trống mênh mông ở giữa sân. Và cũng chẳng có đối thủ nào muốn thắng ở Anfield lại nhập cuộc với sự chậm chạp và cẩu thả đến vậy...
Mùa này, Arsenal đã thành công với sự hiệu quả đối với các đối thủ dưới cơ. Nhưng còn với Top 4, họ chẳng có bất cứ sự đe dọa nào đáng kể. Vẫn biết, cuộc trường chinh còn dang dở và không ai nói trước được điều gì. Nhưng sau cái cách mà thầy trò Wenger để thua ở Merseyside, người hâm mộ sẽ phải nhìn nhận lại mọi thứ. The Gunners không chỉ có một đấu trường để tập trung thi đấu. Họ cũng không chỉ có một trận đấu đơn độc để nuôi dưỡng niềm tin. Những trận cầu 6 điểm luôn hết sức quan trọng về mặt tinh thần cũng như tâm lý.
Nếu một ứng viên vô địch luôn dễ dàng thua trước các đối thủ lớn, thì có nghĩa là họ vẫn chưa sẵn sàng để sáng rực như một vì sao Bắc Đẩu. Danh dự và niềm kiêu hãnh không thể bị đánh đổi theo kiểu như vậy. Phong cách và sự tự tin cũng phải được xây bằng những giọt mồ hôi cuối cùng!
Giữa vòng tay Thần lửa
Trận thua trước Liverpool có thể chưa là thảm họa, nhưng chắc chắn nó sẽ là một dư chấn. Thách thức về sự ổn định, cô độc trong tâm tưởng, và cả những tổn thương về tâm lý. Thêm một lần nữa, Giáo sư người Pháp lại phải đối mặt với sự nghi kỵ và bóng ma thất bại. Thêm một lần, những trái tim Pháo thủ lại đắng nghẹn với những nỗi đau...
Nếu như bi kịch là một phần định mệnh đối với Arsenal, thì sự chấp nhận và lòng trung thành cũng sẽ chẳng bao giờ lìa xa. Thế nhưng, cảm giác bất lực vẫn là một thứ gì đó rất ám ảnh hệt như một liều cocain!
Vẫn là những thiếu sót khi không kiểm soát được đối thủ ở các tình huống bất lợi. Vẫn là khoảng trống vời vợi cho những sự thay thế. Và vẫn là những cảm giác tận hưởng nghệ thuật thay vì tinh thần sẵn sàng chiến đấu như những chiến binh. Từ trước năm mới, tất cả đều thấy sự mỏng manh về lực lượng của Arsenal. Trong cả tháng Một, các fan hâm mộ đều đã trông đợi một sự bổ sung chất lượng để Wenger nuôi dưỡng tham vọng vô địch. Nhưng...
Không ai chờ đợi The Gunners phải thực dụng như Chelsea hay chơi “tàn bạo” kiểu Man City. Nhưng không vì thế mà Arsenal có quyền buông lỏng chất thép hay sự vững vàng. Nên nhớ, đội bóng của Wenger đã chỉ giữ được ngôi đầu với khoảng cách ít nhất 4 điểm trước khi đá với Man City và Chelsea trong lượt đi. Khi họ đã mất kiểm soát về vị trí, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Sẽ có thêm một vòng đấu nữa, các đối thủ vượt lên trên Arsenal. Và cũng lại thêm những khoảng lặng đầy buồn bã nữa, khi các học trò của Wenger phải lầm lũi kiếm tìm lại ánh sáng của chính mình. Sẽ thêm một đêm buồn với các CĐV vì thất bại. Nhưng trên hết, chính họ sẽ phải đối mặt với chính mình để trả lời câu hỏi:
Niềm tin còn không?
Theo Thể Thao Văn Hoá