Khi Alex Song rướn người đẩy trái bóng vào lưới Adam Bogdan một cách điệu nghệ, bàn thắng thứ 1.000 của Pháo thủ dưới thời Arsene Wenger đã được ghi. Dù đã trắng tay 5 mùa liên tiếp, nhưng lối chơi đầy kiêu hãnh ấy vẫn tồn tại như một sự thách thức với những nỗi đau. Và trước một đối thủ không dễ chơi chút nào, Arsenal một lần nữa lại thể hiện họ đã vượt qua những định kiến của chính mình về cách kiếm tìm chiến thắng. Trẻ trung đấy, non nớt đấy, nhưng cũng đầy kiên nhẫn và biết hạ mình để biến thách thức thành cơ hội.
Thật sai lầm nếu cho rằng, lẽ ra Arsenal đã phải ghi 7 hoặc 8 bàn thắng sau số cơ hội hãm thành mà họ đã tạo ra (tất cả là 21 cú sút). Bolton không phải là một đối thủ dễ bị bắt nạt, dù tỷ số chung cuộc có thể đã nói điều ngược lại. Những kịch bản quen thuộc từ đội khách lại tái hiện ở Emirates. Đó là những cú áp sát cực kỳ tốc độ, ý đồ va chạm chủ động, bóng bổng, và những đấu sỹ càn quét tích cực khu trung tuyến. Cho đến trước giờ nghỉ, tỷ số 1-1 với 2 bàn thắng mang đậm dấu ấn Koscielny đã khiến nhiều CĐV Arsenal lo lắng. Có điều gì đó từa tựa như trận đấu ở Blackburn. Có cảm giác The Gunners vẫn chơi bóng khá “hiền”, họ rất khó kết thúc các tình huống dứt điểm, và chẳng ai biết khi nào các trung vệ sẽ lại mắc sai lầm.
Arsenal nay đã thi đấu bản lĩnh hơn nhiều
Sự kiêu hãnh từ thói quen sử dụng tốc độ và những pha bóng ngắn huyền diệu đã trở lại ở hiệp 2, dù đó là thời điểm Arsenal đã để đối phương thích nghi với phong cách của mình. Tuy nhiên, khi Bolton của Owen Coyle luôn thể hiện xu hướng phá lối chơi và lùi sâu phòng thủ, tất cả vẫn được chiêm ngưỡng sự mãn nhãn trong từng pha lên bóng của Pháo thủ. Mọi CĐV đều hiểu, chỉ cần 1 bàn thắng thôi, đoàn quân của Giáo sư sẽ sẵn sàng “bay”. Chamakh và Song đã làm được điều đó, trước khi Vela đâm nhát kiếm cuối cùng sau pha phối hợp 24 chạm siêu đẳng xung quanh đội trưởng Fabregas. Niềm hãnh diện đã ánh lên trong mắt Wenger sau tình huống ấy. Đó không chỉ là kết tinh của tình đồng đội, hay của tài năng giữa mỗi cá nhân. Nó còn là hệ quả của một logic tất yếu: Trong mỗi trận chiến, những người can đảm và biết chịu đòn hơn vẫn thường chiến thắng!
Vượt qua định kiến
Khi sống, người ta nhìn về phía trước. Nhưng để hiểu mọi thứ, chỉ có cách duy nhất là nhìn lại phía sau. Khi lần lượt Cahill và Arteta sút tung lưới Man Utd ở những phút bù giờ tại Goodison Park, nói một cách hình tượng, đó là hình ảnh lẽ ra phải thuộc về… Arsenal. Không ai có thể nói trước về 1 trận đấu, khi trái bóng đi theo những quỹ đạo không bao giờ nằm trong phạm trù toán học. Nhưng người ta vẫn có thể nói về bản lĩnh và sự trưởng thành, nói về vận may được xây lên từ lòng dũng cảm, và cả sức mạnh đáng khâm phục khi vượt qua chính mình.
Trước một đối thủ biết khiêu khích và không thiếu tinh quái, Arsenal đã phải đối mặt với sự nóng giận và những pha chấn thương. Nhưng những cậu bé nhà Wenger đã không chỉ thắng trên sân cỏ, mà còn thắng cả trong những màn đấu trí. Họ không hướng tới xung đột mà hướng tới chiến thắng. Họ không bộc lộ sự nóng nảy, mà tạo nên khác biệt từ kiên nhẫn. Họ cũng không lạnh lùng như những tảng băng, mà trái lại, luôn nồng nhiệt và hết mình trong từng khoảnh khắc. Họ lớn!
Uyển chuyển như một ngọn lửa, Cecs âm thầm tạo ra một luồng xung điện hảo hạng để gắn kết, để dung hòa, và đẩy cả đội hướng lên phía trước. Cú hat-trick kiến tạo của anh chỉ là một phần nhỏ trong những đóng góp về lối chơi cho Arsenal. Chính anh, Fabregas đã là một hình ảnh chiến thắng tại Emirates. Hình ảnh của những chàng trai trẻ biết hạ mình xuống để đón lấy hạnh phúc, và biết chịu đau để thắp lại nụ cười.
Chỉ qua vẻn vẹn 4 trận, định kiến về một lối chơi đẹp nhưng thất bại, đang được thay đổi. Vì sao tôi lại tin vào điều đó? Để chiến thắng một định kiến, niềm kiêu hãnh và lòng tin có lẽ vẫn chưa đủ. Cách mà Arsenal vượt qua Blackburn và Bolton có cùng 1 điểm chung. Các Gunners không còn chỉ học cách để lớn, qua những giáo án sách vở. Họ còn thực sự HỌC bởi 1 cách không dễ quen: Hứng đòn!
(Theo Thể Thao Văn Hoá)