Trước Wigan, và thậm chí trước cả Villarreal nữa, người ta sẽ được thấy một Arsenal không phòng thủ. Không phòng thủ không hẳn vì muốn tấn công, cũng không phải vì sự trở lại của van Persie hay những ngôi sao nào khác. Đơn giản, Pháo thủ sẽ không thể phòng thủ khi không còn đủ người để làm việc đó.
Arsenal chỉ còn sự lựa chọn duy nhất là tấn công |
Sau giờ nghỉ, đó là lúc Wenger nhận ra đội bóng của ông không thể tiếp tục tự sát bằng những phương án phòng ngự khu vực. Arsenal đã chơi tấn công như đúng những gì người ta nghĩ về họ, qua đó lật ngược tình thế một cách thuyết phục. Sau bàn gỡ của Walcott ở phút 61, Wenger tung van Persie vào sân, tạo ra một mặt trận tấn công khủng khiếp cùng với Bendtner, Walcott, Arshavin và Fabregas. Những con người ấy đã phát huy tác dụng từ cách chơi tấn công không ngần ngại, pressing toàn sân để giành bóng, và hướng lên phía trước trong từng đường chuyền. Phút 68, tới lượt Adebayor vào sân, và Arsenal còn nguy hiểm hơn ở những phương án tạt bóng. Có thể nói, kết quả 4-1 không hề quá ngạc nhiên với những người chứng kiến trận đấu ở JJB, bởi thực tế Wigan đã không thể theo kịp nhịp độ tấn công của đối phương.
Lần đầu tiên kể từ cuộc khủng hoảng cuối năm ngoái, Arsenal mới chơi tấn công một trận thực sự. Và kết quả mà họ thu được cũng thực sự đáng kể.
*Tấn công Villarreal?
Có thể rất khập khiễng khi muốn so sánh Villarreal với Wigan, nhưng với Arsenal, có lẽ họ cũng chỉ có 1 sự lựa chọn: Tấn công. Sau trận lượt đi hòa 1-1, một kết quả hòa 0-0 cũng đủ giúp Pháo thủ đi tiếp. Nhưng trong bối cảnh Wenger mất tới 4 trụ cột ở tuyến dưới, phương án thủ hòa sẽ là vô cùng nguy hiểm. Arsenal có lợi thế sân nhà, có những cầu thủ tấn công đẳng cấp châu lục, có ưu thế về bàn thắng ở El Madrigal, cộng thêm thông tin “có lợi” về chấn thương của hung thần Marcos Senna. Đó là những yếu tố cho thấy việc tấn công Tầu ngầm vàng không hề là một giải pháp tồi. Tấn công như phong cách đích thực của mình, Arsenal không chỉ hứa hẹn tạo nên một bữa tiệc thực sự cho các khán giả nhà, mà đó còn là một giải pháp bù đắp cho hàng thủ đang thủng lỗ chỗ của mình.
Như đã nêu trên, tấn công Villarreal, đó có thể là một ý tượng có phần mạo hiểm, nhưng không phải là không có cơ sở. Sự trở lại của van Persie, phong độ đang lên cao ngất của Walcott, và cả lối đá ngày một khó lường hơn của Adebayor đủ sức giúp Pháo thủ trở lại với những đường bóng lập trình tới khung thành đối phương. Chưa hết, sau khi cả Song và Silvestre đều lập công tại vòng trước, người ta mới nhớ ra rằng, khi cần, Arsenal có thể chơi tổng lực và ghi bàn một cách đa dạng như thế nào.
Nhưng giữa trận đấu cuối tuần và trận chiến sắp tới ở Champions League, vẫn có một điểm khác biệt, khiến người ta phải đặt dấu hỏi về phía Arsenal. Trước Wigan, Pháo thủ đã vùng lên khi cảm nhận rõ ràng viễn cảnh về 1 thất bại. Còn với Villarreal, nếu như đội bóng Tây Ban Nha không vội vàng lao lên phía trước, hoặc không có bàn thắng sớm, động lực nào sẽ giúp Arsenal thăng hoa?
Đó là một câu hỏi khó trả lời. Nhưng cũng có thể, nó lại là một câu hỏi… vô nghĩa. Nếu Arsenal chọn giải pháp tấn công để ghi bàn (bằng số đông cầu thủ ở tuyến trên, bằng sự chủ động đẩy cao đội hình, hay liên tục di chuyển để đá cánh…), họ sẽ tạo ra một kịch bản nghẹt thở ở Emirates. Khi ấy, cùng sự áp đảo (nếu có) từ tuyến giữa, và sức nóng từ các khán đài, những tay súng trẻ sẽ tìm được cảm hứng cho riêng mình.
Trận đấu sắp tới sẽ rất khó nói trước kết cục. Nhưng nếu Arsenal có thể đè bẹp đối thủ bằng một chiến thắng, đó sẽ là tuyên ngôn hùng hồn cho khả năng tiến xa của họ tại châu Âu. Không phải bằng sự mơ mộng, mà bằng những gì họ sẵn có.
(Theo Thể Thao Văn Hóa)