Theo thông tin mới nhất từ London, Arsenal đã sẵn sàng gia nhập cuộc đua giành chữ ký của Loic Remy từ Nice, người được xem là một Henry mới của bóng đá Pháp. Nhưng ngay cả khi thương vụ này không thành công, các Pháo thủ cũng đã có một đội hình cực kỳ giàu sức chiến đấu, một tập thể chứa đầy những sát thủ thích săn bàn, cùng một hệ thống tiền vệ biết cách tạo ra chất hoa mỹ.
Arsene Wenger: Đã đến lúc cần có một sự thay đổi |
Vài ngày trước, chiến thắng 4-0 của thầy trò Wenger trước Barnet đã khiến nhiều CĐV nức lòng. Dù chỉ là một màn làm nóng đơn thuần, nhưng Arsenal vẫn trình làng hàng loạt sự lựa chọn chất lượng cao, một lối đá hào hoa, tốc độ, và dĩ nhiên, cả những bàn thắng. Ngoài màn ra mắt của Chamakh và Koscielny, Wenger còn cho ra sân cả Wilshere, người mới trở về sau hợp đồng cho mượn. Nếu không tính tới những cầu thủ dự bị như Simpson, Jay Emmanuel, hay Frimpong, Arsenal cũng đã mang dáng dấp của một kẻ hủy diệt với những Arshavin, Narsi, Walcott, Rosicky. Khi Van Persie và Fabregas trở lại, khi những Diaby hay Alex Song nhập cuộc, chắc chắn các Pháo thủ sẽ còn nguy hiểm hơn rất nhiều.
Cần 1 sự thay đổi?
Như đã đề cập ở trên, thật kỳ lạ nếu như Arsenal tiếp tục gục ngã theo cùng 1 cách, trong suốt nửa thập kỷ. Sự ra đi của Eduardo (sang Shakhtar Donetsk, 6 triệu bảng) mang tới nhiều cảm xúc tiếc nuối. Chiếc áo số 10 được “trả lại” cho truyền nhân của Bergkamp mang tới hy vọng. Những bước chạy của Chamakh tạo ra luồng gió mới. Còn nụ cười của Cesc vẫn sẽ làm sáng rực thánh đường của Giáo sư. Nhưng ở khía cạnh nào đó, đây cũng đã là những câu chuyện của… nhiều năm trước. Một Arsenal quyến rũ và lãng mạn không thể chạm tay vào vinh quang. Tình yêu từ các CĐV vẫn đong đầy với lòng chung thủy. Nhưng dù nói thế nào, thất bại vẫn luôn giống nhau. “Chúng tôi đã nợ người hâm mộ quá nhiều”, đó là điều Wenger đã thừa nhận.
Việc Arsenal tiếp tục săn tìm một trung vệ là xác đáng. Khi bộ ba cận vệ Gallas, Campbell, và Silvestre đồng loạt ra đi, khoảng trống đó không thể đùa. Tuy vậy, vấn đề phòng ngự như thế nào mới là quan trọng. Trước Barca mùa trước, Arsenal đã thể hiện họ là đội bóng không biết phòng thủ. Trước Chelsea, mọi chuyện còn tồi tệ hơn. Những Pháo thủ trẻ đã bị dồn đến chân tường chỉ vì không đủ cả sức mạnh lẫn tỉnh táo khi cần đấu sức. Hàng tiền vệ chơi cơ động, kỹ thuật, nhưng thiếu cá tính. Những chấn thương liên miên không thể lấp đầy. Tất cả những điều đó không thể đổ lỗi cho vận may hay sự trải nghiệm ít ỏi. Không khó để nhìn ra trách nhiệm của Wenger. Nhưng vì sao, người ta vẫn chưa thấy một sự thay đổi nào đáng kể ở khả năng tự bảo vệ của đội bóng? Chỉ vì Denilson và Song xứng đáng được tin cậy nên Arsenal vẫn sẽ chơi theo cách của mình? Ồ không, đó là những phương án vẫn đầy rủi ro. Wenger không cần một phép màu nào hết để có 1 đấu sỹ, hoặc 1 thủ lĩnh thực sự biết chiến đấu bằng chất thép. Vấn đề là ông có muốn hay không mà thôi?
Bất cứ CĐV nào cũng muốn đội bóng của mình thắng 4-0 ở mọi trận. Nhưng không ai muốn họ cũng có thể thua như thế bất cứ lúc nào.
Nếu như nhiệm vụ của mỗi người trong cuộc sống là phải sống chung với thách thức, thay vì trốn tránh nó, thì những giáo án của Wenger có lẽ vẫn chưa đủ để The Gunners chiến thắng. Cùng với niềm tin chưa bao giờ mất, họ sẽ cần thêm chút bí quyết từ Andrew Matthews. Đơn giản thôi, “Đời thay đổi khi chúng ta thay đổi”…
(Theo Thể Thao Văn Hoá)