Đã có rất nhiều suy đoán xung quanh việc Arsene Wenger trì hoãn (hoặc không quan tâm) tới bản hợp đồng mới của riêng mình. Cơn khát đã lên tới đỉnh điểm? Hay là Giáo sư hẳn đã chuẩn bị cho mình một ván bài tất tay?
1. Nếu Wenger ra đi vì Arsenal tiếp tục tay trắng, đó sẽ là viễn cảnh khó xử cho toàn đội bóng, kể cả ban lãnh đạo. Trước đó, Peter Hill-Wood đã từng thừa nhận chưa bao giờ bận tâm về điều này. Lý do rất đơn giản: Cả bộ sậu của ông cũng không thể nghĩ ra lựa chọn thay thế nào thích hợp hơn HLV người Pháp. Còn bây giờ?
Với sự góp mặt tạo ra vô số cảm hứng của Oezil, Arsenal đang mơ mộng. Nhưng trong một chặng marathon, những nhà thơ đôi khi cũng phải trở thành chiến binh. Tại châu Âu, Arsenal đã từng vào tới chung kết Champions League với một bộ khung đầy chiều sâu và những con người cá tính. Nhưng cũng kể từ đó tới nay, mọi thứ đã thay đổi. Thất bại trước Bayern mùa trước đã phần nào cho thấy trình độ thực sự của The Gunners nơi biển lớn. Nhưng cũng từ đó, bất chợt họ nhận ra rằng, một tập thể biết siết chặt tay nhau để chiến đấu trong kiêu hãnh cũng có thể làm nên chuyện. Wenger biết! Nhưng ông cũng hiểu rằng, vòng xoáy của thời gian có thể tàn sát tất cả!
2. Kể từ khi tới London, Ngài Bảo Thủ Arsene chỉ 1 lần duy nhất nhân nhượng về đấu pháp khi tiếp quản gia tài của Bruce Rioch năm 1996. Sau khi thành công với sơ đồ 4-4-2 truyền thống, Arsenal chuyển sang chơi 4-3-3 với 1 hộ công và tiếp theo là 4-2-3-1 với 1 mũi nhọn cao nhất. Sự kiên định về đấu pháp có thể là điểm mạnh, nhưng cũng có thể là thảm họa với Wenger, khi các cầu thủ của ông đá với Stoke hay Barcelona đều theo 1 cách. Nói vậy không phải là Arsenal không quan tâm tới phong cách của đối thủ, đặc biệt tại châu Âu. Nhưng mặt khác, nó cũng nói lên độ vênh giữa tính chính xác về chiến thuật mà Wenger yêu cầu – với thực tế sân cỏ cũng như thực tế trình độ cầu thủ.
Từng bước một, Pháo thủ đã thay đổi điều đó theo hướng tích cực nhất có thể. Bí quyết rất đơn giản: Cân bằng giữa tấn công và phòng ngự, giữa tốc độ di chuyển và khả năng giữ bóng.
Một khi các trụ cột trở lại, sẽ là một Arsenal rất đáng xem. Không phải vì họ có những Tony Adams hay Patrick Vieira ở chu kỳ bất bại, mà vì họ có những tài năng biết bù đắp cho nhau về cả thể hình lẫn cách chơi. Bài toán thủ lĩnh có vẻ đang được Wenger giải theo 1 cách độc đáo hơn thông thường: Mỗi tuyến đều có 1 thủ lĩnh!
3. Niềm tin mà Wenger đã tạo ra ở đội bóng Bắc London thật kỳ lạ. Nếu như các chiến binh cũng cần được nghỉ ngơi, thì ông vẫn từng ngày, từng giờ, sống với cơn khát của chính mình. Rất nhiều các CĐV sống cùng cơn khát ấy, nhưng một số người khác thì không! Trong đám đông hò hét phấn khích trước những đường chuyền của Oezil, có bao nhiêu người đã la ó Wenger sau trận thua Aston Villa?
Theo luật chơi khắc nghiệt của bóng đá hiện đại: Wenger thua! Nhưng nếu như nhìn vào tầm ảnh hưởng và quyết tâm xây dựng nền tảng văn hóa, sự trung thành, cũng như tính nhà nghề của một đội bóng, ông lại thắng!
Cuộc tỷ thí với tương lai vẫn còn tiếp tục giằng co. Nếu như Giáo sư muốn có một ván bài tất tay trong đoạn cuối con đường tại Emirates, ông xứng đáng có được sự ủng hộ hết mình. Vì một Arsenal đúng nghĩa! Vì những giá trị bất biến không còn nhiều trong dòng đời vạn biến. Và vì với tư cách một tư lệnh, Wenger cũng thừa hiểu, Địa ngục không hẳn là thất bại. Nó nằm cả ở từ này: Cô đơn.
(Theo Thể Thao Văn Hoá)