Chắc chắn Mourinho sẽ đặt ra câu hỏi: vì lẽ gì một chân sút siêu hạng như Eto’o, nòng cốt cho mọi chiến thắng của Barcelona trong những năm qua, lại bị tìm cách đẩy khỏi Nou Camp. Có lẽ ông đã có câu trả lời: cá tính của anh ta. Và điều mà ông cần làm cho anh trong mùa bóng mới là giúp anh ghi bàn nhiều hơn, đồng thời nói ít hơn.
Những gì còn lại của Ibra tại San Siro, là Eto’o. Sự thiếu vắng của tiền đạo người Thụy Điển sẽ để lại một lỗ hổng lớn trong chiến thuật của đội bóng, nhưng khoảng trống về tinh thần và lối chơi ấy có lẽ sẽ nhanh chóng được phủ lấp bởi những con người mới, mà với họ trong tay, Mourinho có thể tạo ra một đội bóng mạnh hơn những mùa bóng qua, ít nhất là trên lí thuyết. Bởi thực tế chưa chắc đã như thế. Mourinho là một HLV có cá tính mạnh, luôn hành xử như một tên độc tài trong mùa bóng qua, đã thể hiện sự mạnh mẽ đến mức kinh khủng của mình để đập tan những tư tưởng bất mãn hoặc mâu thuẫn trong nội bộ và hướng đội bóng tới các mục tiêu quan trọng phía trước. Vieira to mồm bị đầy lên ghế dự bị, Adriano hư hỏng bị vùi dập không thương tiếc, những kẻ cứng đầu khác như Cruz, Crespo hay Maxwell rốt cục đều không còn ở lại San Siro. Nhưng chiến lược gây áp lực lên chính mình và sau đó giải tỏa sức ép tinh thần cho các học trò của Mourinho thất bại ở 2 điểm quan trọng: Inter không vượt qua được M.U ở vòng 1/8 Champions League và Mourinho không giữ được Ibrahimovic ở lại San Siro.
Mourinho thoát được "nợ" Ibra thì lại vướng vào "nợ Eto'o" |
Bây giờ, trong khi những kẻ to mồm lần lượt bị thanh trừng và lục tục rời bỏ Inter (chỉ còn Vieira chưa biết đẩy đi đâu), thì Eto’o xuất hiện. Chân sút hứa hẹn sẽ dội bom ở Serie A lại có thể dội bom vào cả phòng thay đồ của Inter với “thói quen” nói quá nhiều, quá thẳng, đôi khi hành xử một tiểu thư và ở Italia, anh có thể trở thành mục tiêu của tệ phân biệt chủng tộc. Điều quan trọng hơn cả, là dù Mourinho từng rất muốn đưa anh về Chelsea những năm trước kia, nhưng Eto’o luôn thể hiện một thái độ không phục đối ông. Năm 2005, sau trận Chelsea-Barcelona, Eto’o đã tố cáo “Một nhân viên an ninh ở sân Stamford Bridge đã sỉ nhục tôi, nhưng thủ phạm lại là một người khác. Chỉ cần nhìn vào mặt Mourinho là biết những kẻ khác chỉ việc noi gương ông ta. Nếu Chelsea vô địch Champions League, thì đấy là một nỗi xấu hổ cho bóng đá. Lúc ấy, tôi sẽ giải nghệ ngay tức khắc” và “Chelsea biết làm tất cả, trừ bóng đá”.
Lời nói gió sẽ bay đi. Eto’o sẽ cùng sống với Mourinho dưới mái nhà Inter, nhưng không ai biết rắc rối nào đó có thể xảy ra trong nay mai một khi ai đó trong họ không hài lòng về nhau. Một người như Mourinho không chấp nhận những cá tính mạnh hơn mình và muốn uy quyền của ông phủ lên trên tất cả, trừ một ngoại lệ, Ibra. Tiền đạo người Thụy Điển là người duy nhất ông không đụng đến trong mùa bóng qua, dù không phải lúc nào anh cũng làm ông hài lòng. Điều tương tự có thể xảy ra với Eto’o và nếu phải nhân nhượng, Mourinho có thể nhân nhượng đến mức nào?
Thái độ của chân sút người Cameroon trong mọi vấn đề rất rõ ràng. Năm 18 tuổi, khi đến TBN, anh đã nói thẳng, “Tôi không phải là một tên nô lệ” và anh vẫn giữ quan điểm đó đến tận bây giờ. Báo chí Italia viết rằng anh không thực sự thích thú với ý tưởng rời Nou Camp để đến thi đấu ở San Siro, không phải vì vấn đề tiền nong quá ít (đòi 12 triệu/năm) hay anh không thích Inter, mà anh không muốn mình bị đối xử như một món hàng. Quan điểm của Eto’o là “nếu các người muốn tôi, hãy mua tôi, nhưng phải với một cái giá xứng đáng với giá trị của một người đã chinh phục mọi đỉnh cao với Barcelona”. Anh không thích kiểu xua đuổi của Barca, không ưa việc người ta coi rẻ anh hơn là Ibrahimovic và đó là lí do tại sao anh vẫn làm cao đòi Barca phải bồi thường cho anh 15 triệu euro tiền đền bù hợp đồng cũng như kiên quyết yêu cầu hưởng mức lương không thua kém Ibra. Anh muốn đến Old Trafford hơn là San Siro. Sau bao năm đứng trong cái bóng của Ronaldinho và Messi, anh muốn lấy lại chỗ mà Cristiano Ronaldo đã bỏ đi để trở thành một thần tượng mới ở M.U. Nhưng bây giờ, nhà mới của anh là Inter, với một HLV khó tính hơn tất cả những HLV anh đã gặp và với một lực lượng tifosi còn phân biệt chủng tộc hơn cả ở TBN. Balotelli có lẽ từ nay sẽ được thanh thản hơn vì đã trút được gánh nặng ấy sang cho Eto’o.
Eto’o vẫn là một tên tuổi chói sáng của bóng đá thế giới. Vấn đề lớn nhất của anh, may mắn thay, không phải là bàn thắng, bởi anh là “Báo đen” mạnh mẽ, chăm chỉ, ghi bàn như máy và trong số đó có rất nhiều bàn thắng quan trọng (điều Ibra không có, đúng hơn là chưa có). Bàn thắng gần nhất theo dạng đó, chính là bàn mở tỉ số vào lưới M.U trong trận CK Champions League tháng 5 vừa qua, bàn thứ 35 của anh trong cả mùa giải. Những bàn thắng như vậy là không đủ để Guadiola giữ chân anh lại, nhưng lại là cực cần thiết cho Mourinho, từ 5 năm nay chỉ biết đứng nhìn chiếc Cúp từ xa. Cũ người, nhưng mới ta…
Năm 2008, sau khi từ chối một lời đề nghị trị giá 40 triệu euro từ Uzbekistan, Eto’o tuyên bố: “Tôi không thể chấp nhận chơi cho bất cứ đội bóng nào do Mourinho làm HLV, kể khi người ta có ném cho tôi cả một đống tiền đi chăng nữa”. |
(Theo Thể Thao Văn Hóa)