Từ cơn ác mộng ám ảnh đến mức nghiệt ngã trở thành một giấc mơ lớn lao, khi sau gần nửa thế kỉ, Inter mới đến gần một trận chung kết Cúp C1/Champions đến thế. Đánh bại đội bóng mạnh nhất thế giới ở cấp CLB tại một trận vòng knock-out là điều kì diệu với một đội bóng mà một năm về trước còn còn vất vả tột cùng trong những trận đấu với các đội kém hơn mình nhiều bậc đến từ Hy Lạp (Panathinaikos) hay đảo Síp (Anorthosis). Những thắng lợi đã có được từ chỗ là sản phẩm của những cuộc chiến đấu trong tuyệt vọng để không bị loại (như chiến thắng Dynamo Kiev vào những giây cuối) đến chỗ là thành quả của một lối chơi táo bạo bằng việc sử dụng một sơ đồ gần như không tưởng với 3 tiền đạo xuất phát, với một sự tự tin và tinh thần thi đấu chắc chắn chưa từng thấy trong những năm tháng qua.
Mourinho đã biến đổi một đội bóng yếm thế và sợ sệt trước những trận đấu lớn ở Cúp châu Âu, từ một cỗ máy khô cứng với những đường chuyền dài cho Ibrahimovic, thành một đội bóng mạnh mẽ trên tất cả các phương diện, một người cho tất cả và tất cả cho một người, mạnh mẽ đặc biệt về mặt tinh thần. Inter có thể sẽ gặp nhiều khó khăn ở Nou Camp, thậm chí có thể thua và bị loại, nhưng những ấn tượng đẹp đẽ về cá tính và chất lượng mà Inter đã tạo ra trong chiến thắng này là điều không thể xóa nhòa. Special Inter, vì có một Special One.
Sau hơn 4 thập kỷ, Inter mới lại tiến gần đến cánh cửa một trận chung kết C1/Champions League |
Các interista đang trải qua một mùa giải nhiều xúc cảm nhất. Tất cả trong tầm tay, cho giấc mơ ăn ba, dù ở cuộc đua Scudetto, giờ họ không còn đứng đầu bảng nữa (nhưng 1 điểm kém hơn Roma khi giải còn 4 vòng chưa nói lên điều gì). Một thực tế: có thể chiến thắng tất cả, hoặc không gì hết và calcio vẫn chưa quên câu nói châm chọc rít qua kẽ răng của Mourinho với Juve, Milan và Roma ở mùa trước, “zeru tituli” (không một danh hiệu, tiếng Ý, nhưng nói bằng ngữ điệu tiếng BĐN). Cuốn băng lịch sử được tua lại và hẳn các interista đều không khỏi bồi hồi khi nghĩ đến một kết cục kịch tích chưa từng có trong lịch sử đội bóng kể từ nửa thế kỉ nay.
Mùa 1964/65, Inter của Moratti cũng ở hoàn cảnh tương tự như bây giờ trong cùng thời điểm mùa xuân. Ở Serie A, họ đứng thứ 2, kém Milan 1 điểm, ở Cúp Italia, họ đã vào chung kết với Juve và ở Cúp C1, họ gặp Liverpool ở bán kết. Mùa ấy, Inter đoạt cả Scudetto lẫn Cúp C1, chỉ mất Cúp quốc gia. Juve sau đó 2 lần đoạt cú đúp, Milan 2 lần sau đó, Roma vào tháng 4/1984 thậm chí còn mơ đoạt một cú ăn ba, để rồi cuối cùng mất tất cả. Bây giờ, trong vòng một tuần lễ, kể từ cái đêm Eto’o sút tung lưới Fiorentina để Inter vào chung kết Cúp Italia, Inter đã thắng thêm 2 trận quan trọng nữa để tiếp tục giấc mơ cho một cú ăn ba trong tầm tay. Mourinho bảo: “Chúng tôi có một vấn đề tuyệt đẹp”. Ấy là cách ông bình luận về một giai đoạn hào hùng trong lịch sử hiện đại của Inter, khi cứ 3 ngày cách nhau, Inter và hàng triệu tifosi của họ lại sống trong một mớ hỗn độn của những hy vọng, mệt mỏi, hoài niệm, mơ ước và cuối cùng thường hân hoan.
45 năm sau mùa bóng gần nhất mà Inter đoạt Cúp C1, đội bóng của con trai Moratti ngày ấy cũng đang sở hữu một HLV như “Il Mago” (Phù thủy) Herrera ngày nào, cũng có một lối chơi phòng ngự chắc chắn và phản công đơn giản nhưng sắc sảo, nhưng chưa từng rơi vào tình trạng như bây giờ, vì ngày ấy chưa có Calciopoli và cũng chưa từng có việc Inter bị một kẻ có tên Moggi đưa ra ánh sáng sau 4 năm sống trong cái áo khoác nạn nhân từ những âm mưu của Juve và Milan. Nhưng tầm của Inter bây giờ đã vượt ra ngoài biên giới Italia nhỏ bé và đội bóng mơ những điều to lớn hơn, không còn giới hạn trong những giấc mơ con, những cuộc đấu đá theo kiểu giẫm đạp lên nhau giữa các thế lực nội địa và bị sự ích kỉ của những ngôi sao như Ibra hạn chế.
Inter cám ơn ngọn núi lửa ở Iceland đã buộc Barcelona phải đi xe bus trên một hành trình dài và mệt mỏi đến San Siro và vì những đám mây bụi ấy mà phiên tiếp theo của Tòa án Napoli xử vụ Calciopoli phải hoãn lại đúng ngày diễn ra trận đấu với Barcelona. Vì ngọn núi lửa ấy tiếp tục hoạt động, có lẽ chính Inter cũng sẽ đi xe bus sang Barcelona tuần tới. Chuyến xe ấy chở đầy những hy vọng cho một chân trời mới mà sau nửa thế kỉ Inter mới lại nhìn thấy phía đó lấp lánh ánh cầu vồng. Nou Camp là một thế giới khác và ở đó cũng sẽ có một Barca khác, một Messi khác. Khó khăn chờ đợi và tương lai của Inter vẫn như trên dây đàn, dù đã có đến 2 bàn cách biệt.
Có một ngọn núi lửa không phun. Nó bình lặng suốt một tháng qua trên đất Italia, nơi mà nó không thèm phun nữa và chỉ phun trào đúng lúc cần phải làm rung chuyển châu Âu và thế giới trên những sân bóng, bằng những bàn thắng. Ngọn núi lửa có tên Mourinho.
5 Lần gần nhất Inter thắng 2 bàn cách biệt trong một trận knock-out ở Cúp C1/Champions League cách đây đã 5 năm, ngày 9/3/2005, khi hạ Porto 3-1, đó cũng là lần gần nhất họ thắng một đối thủ với tỉ số 3-1 tại Cúp này.
5 Lần gần nhất một đội bóng châu Âu đánh bại Barcelona bằng 3 bàn thắng hoặc hơn thế ở một trận vòng knock-out là mùa 2004-05. Đội bóng ấy không ai khác chính là Chelsea của Mourinho, tại lượt về vòng 1/8, trên sân Stamford Bridge, thắng 4-2. 6 Thắng 6 trận liên tiếp tại Champions League mùa này (Rubin (2-0), Chelsea (2-1, 1-0), CSKA (1-0, 1-0) và Barcelona (3-1), Interinho lập kỉ lục mới trong lịch sử Inter về số trận thắng liên tục ở Cúp C1/Champions League. Đến Herrera huyền thoại những năm 1960 cũng không làm được điều này. 29 Sau 29 năm, Inter mới lại thắng trong một trận bán kết Cúp C1/Champions League. Lần gần nhất họ làm được điều này là mùa 1980-81, hạ Real Madrid 1-0, nhưng sau đó thua trong trận lượt về và bị loại. |
(Theo Thể Thao Văn Hoá)